Trong lúc Trần Tinh suy ngẫm, hắn không hề thấy rằng đối phương động tác vậy mà dừng lại nửa nhịp. Ánh mắt có chút sợ hãi loé lên một cái rồi bị che giấu đi rất nhanh.

-Nghiêm sư đệ, ở đây xảy ra chuyện gì?

Người này thân hình chưa đến, giọng nói đã truyền vào trong tai mỗi người.

Người gọi Nghiêm sư đệ hừ lạnh một tiếng, dường như đối với người mới đến này cũng không thể nào vừa mắt, hắn lạnh nhạt mỉa mai:

-Ta nói là ai đang gọi ta, thì ra là Thi sư huynh, thất kính thất kính. Sao Thi sư huynh lại đến nơi này, há, chẳng lẽ ta nhớ nhầm ngày trực của mình sao?

Thi Nhị nhìn lướt qua người này, đôi mắt loé lên vẻ tàn độc, khi nhìn tới Trần Tinh thì ánh mắt lại trở về bình thường.

Hắn bề ngoài không có cử động gì khác lạ, tất cả chỉ là diễn biến bên trong nội tâm của hắn mà thôi. Những suy nghĩ ấy không thể nào biết được.

Thi Nhị cũng không nhiều lời, ánh mắt tuỳ ý quét nhìn Trần Tinh một chút, thấy Trần Tinh không có biểu hiện gì liền thở phào một hơi. Thi Nhị nhanh chóng lấy lại bình tĩnh rồi chỉ nói một câu là đi ngang qua nơi này sau đó cũng rời đi. Bộ dáng không chần chừ chút nào, điều này khiến Nghiêm sư đệ gì đó nghi hoặc không thôi.

Thi Nhị làm sao không cướp người? Hắn là không phải muốn kiếm chát từ những người này hay sao?

Vị Nghiêm sư đệ cũng không để ý nhiều mà nhìn Trần Tinh cùng Đường Yên rồi nói:

-Hai người các ngươi đến nơi đây để làm gì? Có việc gì mau nói, không thì xéo đi!

Thi Nhị đi rồi, người này tâm tình tựa hồ không được tốt lắm, hắn còn có cảm giác bất an, nên hắn cũng không muốn để ý đến Trần Tinh 2 người mà hách dịch nói.

Trần Tinh nguyên bản đang nhìn theo bóng lưng của kẻ kia, nghe được người này nói liền nhíu mày một cái.

Trần Tinh trong lòng liền khó chịu không phải vì lời lẽ phách lối của người này, bởi lẽ những người như vậy không thiếu, Trần Tinh cũng đã gặp rất nhiều như thế.

Nguyên nhân khiến Trần Tinh khó chịu chính là hắn đang suy nghĩ lại bị người khác chen ngang.

Hắn dường như nắm bắt được điểm mấu chốt gì đó, nhưng lại bị người này phá hỏng.

Dòng suy nghĩ cứ thế chẳng khác gì sợi dây mà bị một dao cắt ngang như thế. Không thể nào sâu chuỗi liên kết lại được nữa.

Tuy tâm tình không tốt nhưng Trần Tinh cũng không vì thế mà nổi giận đùng đùng cái gì, tâm tính hắn vẫn là dùng được. Nếu vì một chuyện như thế mà nổi nóng thì cũng không đáng hắn sống mấy trăm năm như thế.

Người hơn người không phải dựa vài ai sống lâu hơn cũng như kinh nghiệm sống nhiều bao nhiêu. Mà hơn ở chỗ tâm tính người đó là như thế nào.

Có những người nguyên bản sống rất lâu, kinh nghiệm sống là đầy đủ, ấy vậy mà tính cách cũng nát bét đấy thôi.

Trần Tinh nội tâm diễn biến nhanh chóng, trên mặt cũng không hề biểu hiện cụ thể cái gì. Hắn không mặn không nhạt cộc lốc nói:

-Đến nơi này đương nhiên là vì học tập kiến thức, nơi này chẳng lẽ không chào đón đệ tử đến học tập luyện đan thuật hay sao?

Người này nghe vậy liền không do dự đáp trả một cách đầy khiêu khích mùi vị:



-Học tập kiến thức đương nhiên là có thể, nhưng mà điều kiện tiên quyết phải giao nộp lệ phí. Có điều ta nhìn ngươi như thế bộ dáng, ắt hẳn trên người không có bao nhiêu linh thạch. Hơn nữa, muốn trở thành luyện đan sư, chỉ bằng ngươi cũng xứng? Hừ.

-Ngươi nói cái gì?

Trần Tinh chưa lên tiếng, Đường Yên liền đã nhìn không được đứng ra lớn tiếng chất vấn.

Theo nàng nghĩ, Trần Tinh thân phận không thể tuỳ tiện tiết lộ ra ngoài. Cho nên hắn mới có thể để hạng nhân vật nhỏ bé tuỳ ý nhảy nhót buông lời nhục mạ như vậy.

Đây không phải là cơ hội cho Đường Yên nàng biểu hiện hay sao? Nàng không đứng ra thể hiện một chút còn đợi đến khi nào?

Đường Yên nghĩ như vậy, nàng động tác vẫn là rất nhanh. Nói xong câu đó, trên người khí thế cũng theo đó bạo phát, nhắm thẳng người này.

Trần Tinh thấy thế cũng không ra tay ngăn cản, hắn vậy mà bộ dáng dửng dưng dường như biết trước như thế.

Người này thấy vậy, trên mặt hiện lên vẻ bối rối, nhưng rất nhanh liền liền bình tĩnh trở lại. Hắn ta chẳng những không hề sợ hãi mà còn khinh nỉ nói lấy:

-Nữ nhân, có gan ngươi liền ra tay thử xem?

Dứt lời, khí thế người này cũng kéo lên cao. Tán Tiên tu vi không hề che giấu chút nào ầm ầm bạo phát đi ra.

Ở bên trong Ma Thiên Môn này, hầu hết đệ tử đều sở hữu ít nhất là Tán Tiên tu vi. Tuy có thể chênh lệch về số lượng linh lực nhưng cùng lắm thì khổ chiến thôi, hơn nữa nơi này là Luyện Đan Điện phụ cận. Ai dám ra tay? Hắn có gì phải sợ đây?

Người này nhanh chóng suy nghĩ, hắn tiếp tục mở miệng:

-Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, ngươi nên biết mình hiện tại đang ở nơi nào.

-Ngươi...!!

Đường Yên nghe vậy trên mặt thoáng cái sửng sờ, nàng không thốt nên lời mà chỉ phẫn hận nói đúng một chữ.

Tình huống tiến thoái lưỡng nan. Đường Yên chỉ muốn biểu hiện một chút cho Trần Tinh xem. Nàng thật ra cũng không muốn ra tay đánh nhau cái gì. Nguyên bản nàng còn nghĩ đối phương dễ ức hiếp. Chỉ cần hù doạ một tí liền xong. Đằng này hắn vậy mà cũng không phải hạng người dễ giải quyết gì.

Đang lúc tình thế giương cung bạt kiếm như thế. Một giọng nói bỗng nhiên từ phương xa truyền vào trong tai mỗi người:

-Tình huống thế nào? Các ngươi đang làm cái gì?

Theo đó, một thân ảnh cũng dần dần xuất hiện. Hắn bay trên không trung nhưng không cần bất kỳ cái gì pháp bảo. Cứ thế mà bay đến.

Nhìn dáng vẻ bề ngoài chẳng qua là một thiếu niên tuổi tác, cũng không hẳn lớn lắm. Chỉ khoảng 15-16 bộ dáng. Giọng nói mang theo vài phần tươi mới khí tức, chứ không phải dáng vẻ già nua già dặn.

Điều này nói lên vấn đề gì?

Người này chẳng những là Địa Tiên tu vi, hơn nữa còn trở thành Địa Tiên từ rất sớm. Vẫn còn rất trẻ tuổi. Có khi còn trẻ hơn cả Trần Tinh!

Trần Tinh đồng dạng trong lòng cũng giật mình một cái. Người này là ai? Tại sao trong Ma Thiên Môn lại có bực này thiên tài mà chẳng hề nghe nói qua?

Nguyên bản còn đang hóng hách Nghiêm gì đó, thấy người này bay đến liền sợ đến hồn bất phụ thể. Bộ dáng không khác gì chuột thấy mèo như thế.

Hắn bỏ qua Đường Yên mà chấp tay thi lễ, cúi đầu thật sâu đối với người này hô lên một tiếng:

-Chí Hào sư huynh khoẻ, không biết ngọn gió nào đưa sư huynh đến đây?

Người gọi Chí Hào không trả lời mà chỉ hừ lạnh một tiếng sau đó chất vấn:

-Các ngươi có phải là đang thu phí đệ tử khác hay không? Lần trước giáo huấn các ngươi chẳng không học hỏi được gì. Xem ra lời nói của ta các ngươi cũng không để tâm lắm a!

Không khó nhận ra, giọng điệu Chí Hào chứa đầy ý tứ trách cứ trong đó.

Kẻ kia nghe vậy khuôn mặt liền cười làm lành phủ nhận:

-Thật là oan uổng a, Chí Hào sư huynh lời nói có ai dám không nghe cơ chứ....

-Hừ, đừng tưởng ta là không biết. Chuyện này ta cũng không cùng người tính toán. Để ta đi gặp Nghiêm Tung xem ông ta giải thích với ta thế nào.

Chí Hào hừ lạnh một tiếng, hắn cũng không muốn cùng người này nói nhiều. Dứt lời, hắn liền nhìn về phía Đường Yên cùng Trần Tinh.

Nguyên bản ánh mắt chỉ lướt qua Đường Yên một chút rồi thôi, ánh mắt khi nhìn đến Trần Tinh thì giật mình không thôi. Hắn là chưa hề thấy ai anh tuấn hơn chính mình a.

Mọi thứ xảy diễn ra nhanh chóng nên cũng không có cái gì đáng nhắc tới.

Chí Hào lên tiếng:

-Hai vị sư đệ sư muội, hai người các ngươi là đến học tập Luyện Đan Thuật hay sao? Nếu không ngại có thể theo ta đến đó?

Nghe vậy, Đường Yên liền nhìn thoáng qua Trần Tinh một chút. Không cần hỏi cũng biết người quyết định đương nhiên là Trần Tinh.

Có cơ hội như thế, Trần Tinh cầu còn không được huống chi là từ chối? Hắn nhẹ gật đầu một cái sau đó cùng người này đồng hành.

Từ đầu tới cuối, Trần Tinh đều chưa từng liếc mắt Nghiêm Khương oán hận nhìn lấy mình.

Hắn oán hận đương nhiên là Chí Hào, thế nhưng thân phận đối phương quá cao, hắn ngay cả nghĩ đến việc trả thù cũng không dám. Có điều, Trần Tinh chỉ là một tên ma cà bông mà dám lờ hắn đi như thế.

Đúng là có những người, bản thân không có thực lực, chỉ biết trút giận vào người khác như thế. Nghiêm Khương đương nhiên là hạng người đó.

Trần Tinh chỉ là kẻ xui xẻo bị hắn ngắm đến mà thôi.

*Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play