Người đi đường nghe Trần Tinh nói vậy liền đại khái hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện liền bắt đầu nghị luận, dù sao cũng không thiếu người thích xen vào chuyện người khác:

-Thì ra là quân ăn cướp, giữa đông người như thế lại làm ra chuyện thương thiên hại lý này đúng là chết cũng chưa hết tội.

-Đúng vậy a, ta xem tên râu quai nón này cũng là đồng bọn với tên đạo sĩ kia đi. Nhìn mặt lấm la lấm lét liền biết.

-Xuỵt, ngươi nhỏ giọng một chút, vừa rồi không thấy tên râu quai nón lộ ra khí thế của mình sao? Ngươi nói lớn như vậy lỡ hắn nghe được thì sao đây?

-Hừ, sợ cái gì chứ, chẳng lẽ hắn còn muốn vừa ăn cướp vừa là làng ra tay giết người diệt khẩu hay sao? Rõ ràng không ai không thấy hắn là đoạt lấy vò rượu của vị công tử này mà?

....

Tiếng nghị luận càng ngày càng khó nghe, có phần lệch tông cùng ác độc không kém.

Đa phần lời chỉ trích đều dành cho tên đạo sĩ cùng tên râu quai nón. Đạo sĩ thì hấp hối chờ đợi tử vong tiến đến. Còn tên râu quai nón thì móc móc lỗ tai của mình búng tay vài cái, những âm thanh chỉ trích vậy mà toàn bộ im bặt.

Chứng kiến cảnh này, mọi người nhao nhao ngoan ngoãn không dám hé miệng nói cái gì nữa.

Bầu không khí mười phần quỷ dị. Trần Tinh cũng có chút híp mắt đánh giá tên râu quai nón cường đại này.

Kẻ này là ai? Vì sao ở đây còn có dạng như thế nhân vật? Mục đích của hắn là gì? Vì sao ra tay ngăn cản hắn?

Cũng như thường lệ, Trần Tinh bắt đầu đưa ra những câu hỏi để định hướng tiếp theo cho những lời chuẩn bị nói của mình.

Lời nói thông minh là lợi nói được kiểm soát bởi lý trí và có thể đạt được thông tin cần thiết khi nói ra.

Nếu muốn do hỏi thân phận một người, trước hết trong đầu phải định hình những câu hỏi tại sao, sau đó mới bắt đầu triển khai và tuỳ trường hợp có thể biến chế theo.

Nguyên bản Trần Tinh cũng không dự định cùng người này phát sinh mâu thuẫn hay tranh chấp gì. Tuy nhiên chứng kiến động tác của hắn làm những người khác im lặng thì Trần Tinh không thể không đề phòng cũng như chuẩn bị sẵn những lời nói mang tính chất thăm dò.

Nếu là một người không tranh quyền đoạt lợi, tâm tĩnh thoát tục, thì ai lại để ý lời của bọn dân đen không hiểu chuyện cơ chứ?

Họ chỉ là nói lén phía sau cũng không dám đứng ra nói thẳng cái gì, vậy mà tên râu quai nón này lại không chịu được liền ra tay. Điều chứng tỏ tính tình của hắn rất nóng nảy, tâm tính của hắn chưa đủ kiên định.

Chỉ cần đối phương làm ra động tác như thế thôi, Trần Tinh liền đã có cách đánh giá một cách khách quan, theo đó thay đổi dự định ban đầu của mình.

Nếu tên râu quai nón này biết được Trần Tinh suy nghĩ ắt hẳn sẽ kinh hãi nhìn lấy.

Bởi vì sư phụ cũng nói với hắn như thế, cũng chính cái tính nóng nảy này khiến hắn bị trục xuất khỏi sư môn, lang bạt khắp nơi không nơi nương tựa.

Mặc dù cường đại như không ai có thể giải bày tâm sự, lâu ngày chỉ có rượu mới có thể làm bạn tri kỷ. Hiện tại được một vò rượu ngon trước mắt, hắn làm sao có thể buông tha cho được?

Vật đã nằm tròn tay thì đương nhiên là của mình rồi.



Tên râu quai nón nghĩ tới đây, tâm tình cũng phục hồi như cũ, hắn hướng về Trần Tinh nói:

-Tiểu tử, miệng lưỡi dù có sắc bén đi nữa cũng không làm được gì. Ta sao có thể gọi là ăn cướp được cơ chứ? Cùng lắm thì gọi là nghĩa hiệp cứu người thôi.

Trần Tinh xì một tiếng chăm chọc:

-Nghĩa hiệp cứu người? Ngươi cứu người không nên cứu! Hắn muốn cướp lấy ta pháp bảo, nếu bị giết cũng không thể trách ai. Ngươi lại vì hạng người này mà cứu giúp như thế gọi là nghĩa hiệp sao? Chẳng những vậy ngươi còn đoạt ta vò rượu, về tình về lý, không gọi ngươi quân ăn cướp thì gọi cái gì đây?

Tên râu quai nón nghe Trần Tinh phản bác như vậy thì có phần á khẩu không trả lời được.

Trên cái thế giới này lý lẽ không phải là thứ trọng yếu, nếu ngươi chỉ là con kiến không ai sẽ để ý ngươi nói cái gì dù đó là chân lý đi nữa. Tuy nhiên, lý lẽ trong nhiều trường hợp vẫn có thể sử dụng. Và trong trường hợp này lý lẽ của Trần Tinh tựa như lợi khí sắc bén chặt đứt mọi sự giảo biện của tên râu quai nón kia.

Mặc dù vậy, tên râu quai nón có đạo lý riêng của mình, rượu đã nằm trong tay hắn há lại có chuyện trả lại? Hắn nói:

-Tiểu tử, đạo sĩ thúi này nói không sai, ngươi đã bị tà ma nhập thể, vấn thân vào tà đạo rất sâu rồi.

Vừa nói, hai mắt tên râu quai nón này còn toả ra 2 luồn kim quang sáng chói loá, ánh mắt tuỳ ý quét trên người Trần Tinh tựa như đã nhìn thấu tất cả bí mật của hắn một dạng.

Trần Tinh biết tên râu quai nón này không phải nói theo nghĩa bóng, nói ngoa cho có như thế. Hắn nói chính là sự thật, và điều này Trần Tinh cũng biết.

Trần Tinh đánh cái haha cười lớn, 2 tiếng cười qua đi, hắn gằn từng chữ nhìn tên râu quai nón nói:

-Như vậy thì sao? Tà đạo thì thế nào? Chỉ cần ta làm việc không thẹn với lương tâm của mình liền tà đạo có gì là không được?

Trần Tinh dừng một hơi, sau đó nhìn lấy râu quai nón nói:

-Cái gọi là tà ma ngoại đạo chỉ là do bọn nguỵ quân tử tự nhận mình đại biểu chính đạo hô hào khởi xướng mà thôi. Chính đạo liền không có người xấu hay sao? Tà đạo liền không có người tốt hay sao?

Tên râu quai nón nghe Trần Tinh nói thế tròng mắt nhanh mở, hắn sửng sờ trong chốc lát ước chừng vài giây đồng hồ, sau đó hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời cười lớn:

-Hahahaha, hay, nói rất hay!!! Biết nao nhiêu năm ta mới gặp được một người như vậy. Tiểu tử không sai. Rất tốt, ta thưởng thức ngươi, ta không ngăn cản ngươi giết đạo sĩ này nữa, tuỳ ý.

Nói xong, Râu quai nón vậy mà ôm vò rượu đứng sang một bên khác. Bộ dáng có chết cũng không bỏ được vò rượu trong tay.

Trần Tinh lúc này mới xác nhận, tất cả chỉ là do ngẫu nhiên thôi. Cường đại như thế nhân vật chỉ vì một vò phá tửu mà lại mặt mũi cũng chẳng cần.

"Người này vẫn là có cá tính"

Trần Tinh trong lòng âm thầm nghĩ vậy, hắn cũng lười để ý đến nữa. Một vò rượu mà thôi, không có gì không bỏ nổi.

Sự việc cũng đã được giải quyết, Trần Tinh tiếp tục lấy ta thêm một vò rượu, hắn không để ý đến râu quai nón ánh mắt sáng lên chuẩn bị đoạt nữa, Trần Tinh động tác vậy mà cấp tốc ném vò rượu về phía tên đạo sĩ.

-Xoảng~

Râu quai nón trừng con mắt nhìn, biểu tình đau khổ tức ngực dậm chân, khuôn mặt nhăn nhó như vừa trải qua chuyện đau buồn nhất trong thiên hạ một dạng.

Trần Tinh lúc này cũng ngưng tụ một luồn hoả diễm rồi thi triển lên người đạo sĩ.

-Aaa!

Rất nhanh, tiếng kêu thảm thiết truyền tới, Trần Tinh cũng lười để ý đến nữa. Hắn xoay người đi về phía Đường gia.

Chứng kiến cảnh này, mọi người không khỏi đánh cái rùng mình, trong lòng không khỏi nghĩ đến 2 từ Ma Quỷ.

Tuy nhiên đạo sĩ chết cũng là do tự tìm, chim chết vì ăn, người chết vì tham.

Nếu hắn không tham lam pháp bảo của Trần Tinh thì cũng không đến nổi mất mạng. Đối với việc này không ai muốn đứng ra nói chuyện thay tên đạo sĩ này cả.

Đầu trọc râu quai nón thấy như thế ánh mắt dõi theo bóng lưng Trần Tinh, sau đó lại nhìn vò rượu trong tay mình, tựa hộ hắn quyết định chuyện gì đó.

-Uy, tiểu tử chờ đã. Có chuyện cần thương lượng với ngươi thế nào?

Trần Tinh vẫn như cũ bước đi, râu quai nón vừa nói, thân hình cũng hoá thành loạn cuồng phong đuổi theo.

Vèo một tiếng hắn liền xuấ hiện trước mặt Trần Tinh. Lúc này tr mới nhíu mày lại, đôi mắt nhì râu quai nón lạnh lùng hỏi:

-Có chuyện?

Râu quai nón gật gật đầu, bộ mặt hớn hở lấy lòng đáp:

-Muốn cùng ngươi thương lượng một chuyện thế nào?

Trần Tinh thấy đối phương úp úp mở mở nên cũng không theo lẽ thường trả lời mà trực tiếp từ chối:

-Không có hứng thú!

Dứt lời hắn lại vượt qua người này tiếp tục đi về phía trước. Râu quai nón thấy thế lần nữa cản đường Trần Tinh, lần này râu quai nón trực tiếp hơn.

Râu quai nón từ trong người xuất ra một thanh tiểu kiếm màu xanh, tiểu kiếm cỡ chừng nằm gọn trong lòng bàn tay như thế. Cực kỳ tinh xảo bắt mắt.

Trần Tinh ánh mắt nghi hoặc không biết râu quai nón muốn làm gì.

-Nhất Kiếm Thanh Nhân Y. Câu nói này không biết tiểu tử ngươi đã nghe qua chưa?

*Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play