Trần Tinh nhìn về phía Bào Tịnh, giọng điệu mỉa mai cùng châm chọc nói:

-Điều kiện gì cũng không thành vấn đề? Khi ngươi làm ta nô lệ thì sao?

Bào Tịnh thoáng cái ngây người, nàng biết Trần Tinh là thuận miệng nói, cũng không phải thật sự. Cho nên nàng cũng không nổi giận mà khẽ cười đáp:

-Đương nhiên không thành vấn đề, chỉ cần công tử đáp ứng bảo hộ ta cả đời liền tốt!

Trần Tinh có chút không biết nên nói gì, nữ nhân này tại sao da mặt lại dày như vậy?

-Nực cười, Địa Tiên như ngươi lại cần một Kim Đan như ta bảo hộ? Nói ra không sợ thiên hạ cười chết hay sao?

Bào Tịnh không chịu yếu thế đáp trả:

-Kim Đan như công tử liền có lực chiến tương đương Địa Tiên, như vậy có gì nực cười đâu? Ai dám cười công tử nô gia liền giết kẻ đó.

Trần Tinh triệt để im lặng, hắn muốn phản bác nhưng lại không có cách nào phản bác.

Trần Tinh không biết là Bào Tịnh nói như vậy nhưng không phải lời nói qua loa. Nàng thật sự nghĩ như vậy.

Hắn không muốn cùng nữ nhân này dây dưa không rõ nữa, hắn nhanh chóng chuyển chủ đề:

-Không nói đến việc này nữa, ta muốn nghe kế hoạch cụ thể của ngươi. Nói một chút, ngươi nghĩ làm sao đối phó tên kia?

Bào Tịnh khó hiểu hỏi:

-Kế hoạch gì a? Nô gia hẹn hắn ra, công tử đóng giả hạ nhân rót trà liền tốt, chờ hắn mất cảnh giác công tử dùng toàn lực nhất kích hạ sát thủ là xong?

Trần Tinh nhíu mày, chất vấn:

-Làm gì có chuyện đơn giản như vậy? Ngươi là đang đùa ta?

Bào Tịnh đáng thương nói

-Nô gia nói là thật, Hạng Thiếu Tu tên đó thấy nô gia liền hận không thể ăn thịt nô gia một dạng, nào đâu giống như công tử không hiểu phong tình như thế?

Trần Tinh không lên tiếng, hắn ngẫm nghĩ kỹ lại cũng cảm thấy đúng.

Nhưng vẫn còn vài vấn đề Trần Tinh không thể không hỏi, dù sao đối phương là Địa Tiên, không phải mèo chó ven đường.

-Nói thế nào đi nữa ta cũng cảm thấy như vậy quá thiếu sót. Đừng nói chi hắn, ngay cả ta cũng cảm thấy tình huống không thích hợp nếu như ngươi mời hắn ra như vậy. Hắn ngả bài với ngươi, ngươi lại hẹn hắn ra mà không đề phòng gì sao? Ngươi tin điều đó?

Bào Tịnh nghe xong thoáng cái sửng sốt, Trần Tinh lời nói tựa như hồi chung cảnh tỉnh nàng.

Hạng Thiếu Tu tên đó khi đối mặt với người khác thì bộ dáng cao cao tại thượng, khi đối mặt với nàng thì sum xuê lấy lòng, lâu dần làm cho nàng nghĩ rằng hắn là một kẻ lạt thủ tồi hoa, muốn nàng muốn đến điên rồi.

Hạng Thiếu Tu chắc chắn sẽ có đề phòng nàng, điều này nàng dĩ nhiên biết, cho nên bắt buộc Bào Tịnh phải tìm giúp đỡ. Nhưng với một người tu vi Địa Tiên như hắn sẽ hay không cảm ứng được nguy hiểm?

Nếu hắn quả thật là một người âm hiểm đương nhiên sẽ có đề phòng, nói không chừng có khi hắn còn thiết trí sẵn cái bẫy ngược lại chờ nàng mắc câu.

Hiện tại nghĩ kỹ lại lời Trần Tinh nói, Bào Tịnh liền cảm thấy sống lưng phát lạnh.

Nàng thoáng cảm kích nhìn Trần Tinh sau đó yêu kiều nói:



-Công tử đối với nô gia thật tốt a, nô gia chỉ có thể lấy thân báo đáp phần ân tình này thôi.

Nói thì nói không đáng là gì, đằng này Bào Tịnh vừa nói vừa làm bộ dáng hàm xuân một dạng khiến Trần Tinh tấm tắc thầm khen diễn kỹ của nàng thật khá.

Hắn khoát tay

-Lấy thân báo đáp thì không cần, ta nói rồi, chỉ cần đáp ứng ta 1 điều kiện liền có thể.

Bào Tịnh nghe Trần Tinh nhắc đi nhắc lại vấn đề điều kiện, lúc này nàng biết hắn cố ý nói như vậy để nhắc nhở bản thân mình phải hoàn thành điều kiện này trước mới có thể hợp tác.

-Điều kiện gì xin công tử cứ nói.

Trần Tinh nhìn nàng đôi mắt nóng rực long lanh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu tựa như chịu uỷ khuất một dạng.

Hắn không thèm đếm xỉa tới nói:

-Ta muốn độc chiếm thị trường đan dược!

Bào Tịnh khó có thể tin nhìn Trần Tinh. Nàng không nghĩ tới điều kiện của hắn lại là vấn đề này.

Phải biết Lãnh đạo Lục Chỉ Hội các nàng đều có phân công rõ ràng về các mối làm ăn.

Ví dụ như nàng chuyên kinh doanh kỹ viện, Hạng Thiếu Tu thì kinh doanh đan dược, Khương Kiệt thì là thị trường thảo dược, Trâu Chí Hào thì là sòng bạc, Lục Triển Ngưu thì kinh doanh đấu trường, cuối cùng La Khinh Y thì là khách điếm tưu điếm các loại.

Tuy mỗi người đều có sở trường kinh doanh phân biệt riêng rẻ nhưng không độc chiếm mà vẫn chừa lại cho những người khác một hai phần làm ăn nhỏ lẻ khác.

Tức là Bào Tịnh chủ kinh doanh kỹ viện nhưng cũng chen một chân vào các ngành nghề khác. Những người khác cũng vậy.

Phải biết quản lý một địa phương khổng lồ với cư dân trên dưới 2 tỷ người thì việc độc chiếm là điều dường như không có khả năng, trừ phi....

Bào Tịnh nhìn Trần Tinh tựa như muốn hoà nhập làm một với hắn một dạng.

Điều này làm cho Trần Tinh không hiểu, nữ nhân này có phải nổi điên? Hắn trêu chọc gì nàng a?

-Công tử điều kiện nô gia không thể tự ý quyết định được, bởi vì vấn đề trong đó còn rất phức tạp, nhưng nô gia có thể đảm bảo dốc toàn lực phụ trợ công tử.

Bào Tịnh đây là lời nói thật lòng, nàng không hỏi Trần Tinh có hay không cung ứng đủ lượng đan dược, đây là quá xem thường hắn, phải biết một khi giải quyết Hạng Thiếu Tu thì không nói đến Trần Tinh có đủ hay đan dược, chỉ cần phái người tiếp quản tất cả sản nghiệp của hắn không phải liền giải quyết sao.

Chỉ khác nhau ở chỗ là đổi chủ mà thôi, còn nếu có người phả đối trực tiếp giết là được. Toàn bộ chỉ là sâu kiến, sống chết không quan trọng.

Trần Tinh nghe Bào Tịnh đáp ứng liền gật đầu, hắn đã có ý định riêng, độc chiếm thị trường đan dược là một phần tất yếu trong kế hoạch thâu tóm toàn bộ Ma Thiên Môn này.

-Đã như vậy thì ngươi trước tiên sắp xếp hẹn hắn đi. Sau đó tìm người thông tri cho ta. Ta đi trước.

Trần Tinh bỏ lại một câu liền dứt khoát rời đi, hắn còn muốn đi xem xét một vòng sẵn tiện ghé thăm Ma Khư. Dù sao đối với Ma Khư Trần Tinh vẫn luôn hiếu kỳ không thôi.

Bào Tịnh còn muốn nói gì nữa nhưng Trần Tinh nào đâu còn bóng dáng, nàng chỉ có thể tức giận dậm chân. Bộ ngực nảy lên nảy xuống tựa như muốn phá y phục mà ra vậy.

Nếu có người nhìn thấy Bào Tịnh bộ dáng tiểu nữ nhân như vậy ắt hẳn sẽ phải trừng lòi con mắt ra ngoài hận không thể nhìn nhiều thêm vài lần.

Một lúc sau, Bào Tịnh mới thu hồi tâm tình, gương mặt trở nên băng sương khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo

-Hạng Thiếu Tu a, ngươi không nên đánh chủ ý vào nô gia...

Bào Tịnh nhỏ giọng thì thào, lắc mình liền cưỡi mây bay đi.

.....

Trần Tinh đã quen thuộc đường đi, nên rất nhanh hắn liền tìm được Cổ Ba 4 người, bọn họ đang chuẩn bị vật tư dọn vào biệt viện nên đang cùng người khác hỏi giá.

Cổ Thiên Tề cùng Cổ Thập Tam cũng động dạng như vậy, chỉ có Cổ Thanh Thanh là rãnh rỗi ngồi chống chằm không biết làm gì.

Trần Tinh thấy vậy liền rảo bước đi tới.

-Cổ Thanh Thanh? Ngươi tại sao lại ngồi chỗ này?

Cổ Thanh Thanh dáng người cao gầy, anh tư hiên ngang, nàng vận một bộ y phục bó sát làm nổi bật đường cong mê người của mình. Một đôi tóc ngắn đen nhánh tuỳ ý rủ xuống ngang vai, khuôn mặt trứng ngỗng nõn nà. Mi hoạ mục tranh, môi hồng răng trắng. Vừa khí khái lại vừa xinh đẹp.

Nếu nàng ở phàm giới ắt hẳn có thể xưng hoạ quốc ương dân cấp bậc, có thể không thua kém những nữ nhân của hắn một chút nào, có khi còn thắng bọn họ một bậc.

Nhưng đáng tiếc là nàng lại sinh ra trong tu tiên giới này. Cái thẩm mỹ khác nhau cho nên nữ tử khí khái như nàng lại thiếu đi vài phần lạnh lùng băng sương, làm cho đẳng cấp của nàng trong mắt người khác lại giảm đi vô số lần.

Nữ nhân là sinh vật khó có thể hiểu rõ được lòng dạ, nam nhân thì là sinh vật lòng tham không đáy.

Nếu nữ nhân không thoả mãn được yêu cầu của nam nhân thì trong mắt họ nữ nhân không đáng giá một đồng. Đại loại là vậy, tu tiên giới nam nhân cực kỳ bảo thủ, tóc dài, da trắng, ngực to, mông tròn, eo thon,... Là những tiêu chí đánh giá nữ nhân xinh đẹp.

Nhưng Cổ Thanh Thanh tóc lại ngắn, do đó nàng không thuộc mẫu người mà nam nhân truy cầu. Trừ một số người có sở thích đặc biệt thôi.

Có thể hiểu rõ điều đó nên Cổ Thanh Thanh là cố ý để tóc ngắn.

Vì sao ư? Đương nhiên là tránh ruồi bọ một dạng.

-Công tử? Ngài vì sao ở đây?

Cổ Thanh Thanh giật mình, nàng hướng Trần Tinh bối rối nói.

Trong lòng thì lại thẹn thùng không thôi.

Trần Tinh cảm thấy kỳ lạ, có cái gì thẹn thùng? Chỉ hỏi một hai câu thôi có cần khoa trương như vậy không?

Dù cho hắn là dân lão luyện tình trường đi chăng nữa, đối mặt với những tình huống khó đỡ như này cũng cúi đầu chào thua.

Tâm lý nữ nhân đúng là không thể dò được

Nghĩ tới đây Trần Tinh cũng bất đắc dĩ. Đối mặt với Bào Tịnh không biết xấu hổ dây dưa Trần Tinh chào thua, hiệm tại đối mặt với Cổ Thanh Thanh Trần Tinh tiếp tục chào thua không biết nói gì.

Hắn có đào hoa như vậy sao?

*Hết chương

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play