Tiếu Thiên Minh nghe được lời này ánh mắt có phần mơ hồ, y hoàn toàn không biết cái gì là luyện đan nói chi là linh thảo linh dược.
Y gãi đầu cười khổ:
-Chuyện này ta cũng không biết, có thể trưởng lão trong Môn sẽ biết.
Trần Tinh có chút tiếc nuối thu Phục Linh Thảo vào, thở dài một hơi, Trần Tinh dự tính cáo từ rời đi, tuy nhiên lúc này Tiếu Thiên Minh thủ thế giữ hắn lại và biểu lộ dường như có việc khó xử:
-Trần Tinh đạo hữu, ta có một việc muốn nhờ ngươi giúp đỡ, không biết chuyện này có được hay không?
Trần Tinh nhìn về phía Hàn Thi Âm đang ngẩn ngơ đứng bên mạn thuyền, bởi vì dựa theo ánh mắt Tiếu Thiên Minh, hắn nhìn ra y ngờ việc hẳn có liên quan đến người này.
-Thiên Minh đạo hữu có gì cứ nói, chỉ cần việc ta giúp được nhất định sẽ không từ chối.
Tiếu Thiên Minh nghe vậy nhìn Trần Tinh càng thuận mắt, y hạ giọng và bắt đầu kể lại những vấn đề của Hàn Thi Âm, cuối cùng Tiếu Thiên Minh thành khẩn nói:
-Trần Tinh đạo hữu, có thể sau chuyến đi lần này tiểu thư đã không còn gì để lưu luyến, khi trở về ắt hẳn chỉ còn có thể chờ đợi cái chết đến. Ta hy vọng đạo hữu trong khoảng thời gian này đạo hữu có thể trò chuyện cùng tiểu thư, bởi vì thân phận của ta chỉ là hộ vệ không có quyền lên tiếng...ài...
Tiếu Thiên Minh lắc đầu thở dài một hơi, y có lòng nhưng sức không đủ, hộ vệ cũng chỉ là người hầu, chủ nhân của mình có ưu buồn cũng không thể phân bua.
Nếu là bình thường Trần Tinh sẽ không do dự đồng ý, nhưng hiện tại hắn lại đang phân vân không biết phải làm thế nào, chỉ là nói chuyện thì không có gì đáng nói, tuy nhiên có liên quan đến Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thì lại khác.
Mục đích chính yếu nhất của 2 người này là vì Ngũ Hành Âm Lôi Quyết, hiện tại nó đang thuộc sở hữu của Trần Tinh. Chỉ cần hắn giao ra mọi việc liền sẽ được giải quyết, thế nhưng mà hắn vẫn không thể làm vậy, lòng người hiểm ác, không thể không phòng, dù cho Tiếu Thiên Minh ngữ điệu thành khẩn không giống nối dối đi chăng nữa.
Trước hết cứ tạm thời làm "kẻ đa nghi" đợi tìm hiểu tình huống rồi quyết định có giúp hay không giúp.
Thấy Trần Tinh hồi lâu vẫn chưa trả lời, Tiếu Thiên Minh tưởng hắn chê bai tiểu thư của mình, y có chút hậm hực nói:
-Trần Tinh đạo hữu, ta nghĩ việc này cũng không quá khó với ngươi chứ? Tiểu thư chúng ta rất đáng thương, không lẽ...
-Thiên Minh đạo hữu hiểu lầm, ta là đang suy nghĩ làm sao để cùng nàng bắt chuyện, không thể đến đó một cách quá đường đột đúng chứ?
Không đợi Tiếu Thiên Minh nói xong, Trần Tinh đã lên tiếng cắt đứt lời nói của y, Tiếu Thiên Minh nghe vậy liền gật gù hướng về Trần Tinh chấp tay, động tác này lại làm cho Trần Tinh càng xem trọng y hơn.
Trần Tinh cười cười không nói thêm, sau đó đi về phía Hàn Thi Âm, hắn cũng không bắt chuyện cùng nàng mà đứng bên mạn thuyền hướng mắt ngoài chân trời xa giữa các tầng mây ngắm cảnh hoàn hôn chiều tà.
-Ngươi nói xem, "người phàm" như chúng ta có phải hay không rất yếu đuối? Giống như đám mây này? Chỉ một cái vẫy tay liền sẽ tan biến?
Hàn Thi Âm với ta ra phía trước, một đám mây nhỏ như vậy liền tan biến. Ánh mắt của nàng cũng trở nên xa xăm, giọng điệu không che giấu nổi u buồn, có lẽ khi trở về lớp mặt thật của mình, Hàn Thi Âm cũng đã không còn "sức sống và vui tươi" như ấn tượng lúc đầu khi trêu chọc Trần Tinh nữa.
Hoặc có thể là tính cách đo Hàn Thi Âm "ước ao" mình sẽ thành như vậy, chỉ là...
Trần Tinh nghe vậy cũng bắt chước động tác của Hàn Thi Âm, hắn với tay dự tính nắm đám mây vào bàn tay, kết quả dĩ nhiên là không được. Bàn tay hắn xuyên qua đám mây bị khuyết một đường rồi lại trở lại như cũ.
-Mây mặc dù yếu đuối, nhưng không thể nắm bắt nó trong lòng bàn tay được, sau khi bị "phá vỡ" kết cấu ban đầu, sau thời gian nó cũng sẽ lại hình thành trở lại. Người phàm yếu đuối nhưng cũng cực kỳ mạnh mẽ, không ai có thể nắm giữ vận mệnh của họ được, vấn đề là người đó liệu có muốn nắm giữ vận mệnh của mình hay không mà thôi!
Trần Tinh bình thản đạo, ánh mắt hắn vẫn như cũ hướng về tận nơi chân trời xa tít không thấy điểm dừng phía trước, mục tiêu của hắn cũng vậy, vẫn còn khá xa để đạt được nó.
Hàn Thi Âm nghe vậy có chút thẩn thờ, nàng hiểu được ý nghĩa từ trong lời nói của Trần Tinh, tuy nhiên nàng còn cơ hội đó sao?
Hàn Thi Âm khoé miệng kéo lên nhếch mép cười tự giễu:
-Mạnh mẽ đến đâu cơ chứ? thời gian của ta.....
Nói đến đây Hàn Thi Âm cũng im lặng không lên tiếng.
Trần Tinh ngửa mặt lên trời thì thào:
-Há...vậy sao? Ta từng chết đi sống lại không dưới 3 lần, mỗi một lần đều cửu tử nhất sinh. Sau mỗi lần như vậy ta không hề nản lòng vì ta biết mục tiêu của mình vẫn chưa hoàn thành. Mục tiêu của ngươi là gì? Nếu chỉ là để sống sót thì hiện tại ngươi đã thật sự sống hay không? Con đường đi nếu quá bằng phẳng thì đó sẽ không được gọi là "nhân sinh".
Hàn Thi Âm không lên tiếng, Trần Tinh nói xong cũng quay lưng trở về boong thuyền, sống chết của người này không liên quan gì đến Trần Tinh, hắn cũng đã đưa ra lời khuyên chân thành, đối với một người xa lạ thì như vậy cũng đã đủ, còn việc Ngũ Hành Âm Lôi Quyết thì tình nghĩa chưa đáng để hắn giao ra hoặc tính cách, nhân phẩm Hàn Thi Âm ra sao hắn không biết. Mọi việc hiện tại nhắc đến vẫn còn quá sớm.
...
Trần Tinh trở về boong thuyền đúng 7 ngày không đi ra ngoài cho đến khi Tiếu Thiên Minh nói là phía trước có người chặn đường.
Việc tu sĩ cướp bóc chiếm đoạt tài nguyên tu luyện không có gì quá bất ngờ.
Cũng có thể nói việc này luôn diễn ra hằng ngày, chỉ là tình thế có chút gay go khi "vụ cướp" lần này có mục tiêu và được lên kế hoạch kỹ càng.
Không cần phải đề cập thêm, hiện tại đã quá rõ là những người này đến để bắt lấy Hàn Thi Âm.
Có thể một vị cấp bậc Địa Tiên thuộc thế lực nào đó thiên về Dịch Thuật đã tiến hành thôi diễn bối toán và sắp xếp người chờ sẵn.
-Hahaha, quả nhiên thượng tiên nói không sai, lần này để xem ngươi chạy đi đâu!!
Một trung niên nhân chân đạp thanh kiếm lơ lửng phía trước đầu thuyền cất tiếng cười to.
Xung quanh chiếc thuyền cũng có chừng 20 người khác chân đạp kiếm phi hành.
Tu vi cao nhất của những người này chính là trung niên nhân vừa rồi, đạt đến cấp bậc 9 kiếp Tán Tiên, đại đa số những người khác đều cũng đã đến cấp bậc Đại thừa kỳ, có 5 người trong đó cũng từ tứ kiếp Tán Tiên trở xuống.
Ở thế giới này chỉ khi đạt cấp bậc Địa Tiên trở lên mới có thể giống như Thái Huyền Tử cước đạp tường vân tự do phi hành, còn như Tán Tiên cấp bậc cũng chỉ có thể phi hành một đoạn ngắn, nếu dùng để đi đoạn đường dài thì chỉ có thể toạ pháp bảo mà phi hành thôi, thông dụng nhất vẫn là kiếm, điều này cũng giúp phân biệt tu vi đẳng cấp giữa phàm và tiên.
Trần Tinh sử dụng Điều Tra Nhãn Thuật, những thông tin cơ bản của mấy người này đều hiện ra.
Hắn liếc nhìn sang khuôn mặt không vui cũng chẳng buồn của Hàn Thi Âm, xem ra biểu lộ vô cảm này cũng đã nói lên tâm trạng của nàng hiện tại.
Trần Tinh tiếp tục nhìn sang Tiếu Thiên Minh biểu hiện lo lắng, hắn có thể thể điều với đội hình của đối phương như vậy, dù cho y có tử chiến cũng chưa chắc có thể bảo vệ an toàn của Hàn Thi Âm.
-Trần Tinh đạo hữu, một lát nữa đại chiến, ngươi mang tiểu thư cùng đi, ta sẽ giữ chân bọn chúng.
Tiếu Thiên Minh hạ giọng nói với Trần Tinh, từ trong ngữ điệu của y, Trần Tinh có thể nghe ra được y thật sự tín nhiệm mình.
Thấy vậy Trần Tinh cũng vỗ vỗ bả vai hắn rồi lắc đầu lên tiếng:
-Thiên Minh đạo hữu, ngươi đưa tiểu thư ngươi vào trong một lát được không? Ta ở bên ngoài có một chút chuyện cần xử lý.
Tiếu Thiên Minh không hiểu Trần Tinh nói như vậy có ý gì, thế nhưng khi nhìn ánh mắt hắn y cũng lựa chọn tin tưởng.
-Tiểu thư...
Hàn Thi Âm cũng nghe được lời nói 2 người, nàng ta không đáp lại mà trực tiếp quay lưng đi vào bên trong, Tiếu Thiên Minh thấy vậy chăm chú nhìn đáp người kia rồi hít một hơi thật sâu để lại câu "cẩn thận" với Trần Tinh sau đó cũng dời bước vào bên trong.
Y vừa vào trong thì 21 người này cũng lập tức xong lên tựa như sợ bọn họ còn có hậu chiêu gì khác. Chỉ là lúc này khoé miệng Trần Tinh kéo lên một đoạn, thân hình hắn cũng tích tắc chớp loé thay đổi vị trí.
Mỗi một lần như vậy thì có một người lại ra đi. Đến lần "loé lên" cuối cùng thì tay của hắn đang bóp cổ người đàn ông trung niên kia.
-Huyết Tinh Sưu Hồn Thuật!
Những ký ức của người đàn ông này cũng theo đó "chảy" sang người hắn.
Thời gian tổng cộng chưa đến 10s, tất cả những người này đều bị Trần Tinh giải quyết nhanh gọn.
Cái lý do hắn nói Tiếu Thiên Minh cùng Hàn Thi Âm trở vào trong chính vì hắn không muốn lộ ra Chỉ Xích Thiên Nhai của mình một cách "bá đạo" như vậy.
Cẩn trọng đề phòng là quan trọng nhất trong thế giới không tồn tại luật pháp này, vả lại Trần Tinh vẫn muốn tiếp thu thêm một số thông tin ở đại lục này.
Hắn dùng thần thông Hư Không Tạo Vật tạo ra một cái ghế tựa bằng sắt rồi ngồi xuống nhắm mắt giống như đang "phơi nắng" nghỉ ngơi.
Thuyền vẫn lơ lửng ở trên không trung, nhưng địa phận này cũng đã được tính chính là Bắc Hải Đại Lục.
*Hết chương
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT