Trần Tinh chẳng hề để tâm tới những vấn đề này, việc mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt khiếp sợ cùng hiếu kỳ hắn cũng không màng tới.

Tuy nhiên, có một ánh mắt là hắn phải để ý đến, đó là ánh mắt của Lăng Vũ!

Không sai, hắn nhìn ra được, bên trong ánh mắt đó là một sự cầu xin.

Trần Tinh không có quá nhiều cảm tình với nàng, chỉ là suy đi nghĩ lại hắn vẫn còn nợ nàng 1 ân tình.

Không cần phải giải thích vì sao hắn lại không muốn thiếu nợ nàng ân tình dù cho đó không đáng kể, chỉ đơn giản là việc đã thiếu nợ thì phải trả, từ trong ánh mắt của nàng, hắn có thể nhìn ra Lăng Vũ đang cầu xin mình giết chết cha con Tiêu Thiên Hầu cùng Tiêu Kiếm.

Hắn không biết vì sao nàng lại dính dáng đến 2 người này, nhưng Trần Tinh cũng chẳng quan tâm việc đó.

Trần Tinh mục đích đã hoàn thành, hắn có thể rời đi bất cứ lúc nào, về cơ bản Tiêu Thiên Hầu chẳng hề mang đến cho hắn một tí gì gọi là áp lực.

Tuy nhiên không hiểu vì sao Trần Tinh lại sinh ra cảm giác bản thân mình nếu không nhanh chóng rời đi sẽ gặp nguy hiểm.

Nguy hiểm từ đâu thì hắn không biết được, hắn nghĩ đến Thái Hư Tử, nhưng về cơ bản là không có khả năng, bởi vì Thái Hư Tử còn dưới cơ Tiêu Thiên Hầu.

Trần Tinh hướng mắt về phía Lăng Vũ rồi nhẹ gật đầu, sau đó hắn lại dời ánh mắt dừng lại trên người Tiêu Kiếm.

-Khi nãy ta đã có nói với ngươi, có lẽ ngươi không tin điều đó, có lẽ ta nên dùng hành động để chứng minh lời nói của mình...

Khi Trần Tinh dứt lời thì trên người hắn cũng toả ra sát khí dày đặc, xung quanh người hắn không khí cũng trở nên ảm đạm cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén chiếu thẳng vào người Tiêu Kiếm làm y trong lòng mồ hôi lạnh chảy dài, y đang tự nhủ với bản thân là đang có Tiêu Thiên Hầu ở đây, y nhất định sẽ không có chuyện gì. Thế nhưng Tiêu Kiếm vẫn không thể khống chế lại nổi sợ hãi của mình, y gấp gáp nói:

-Phụ thân...mau..mau giết hắn...!!

Tiêu Thiên Hầu cũng cảm nhận được Trần Tinh đã thay đổi, y ta không phải người trực tiếp bị sát khí của Trần Tinh hướng tới, thế nhưng việc bị ảnh hưởng từ nó dĩ nhiên không thể tránh khỏi.

-Ta chẳng cần biết ngươi có mục đích gì, hiện tại ngươi phải chết ở nơi này!!!

Tiêu Thiên Hầu quát lớn, ông ta không sử dụng tay không hay pháp thuật nữa.

Không biết từ đâu, Tiêu Thiên Hầu lấy ra một thanh kiếm, kiếm nhìn cổ xưa và mang đến cho Trần Tinh một tia áp lực.

Ông ta giơ kiếm rồi tiện tay chém xuống, không hề có động tác dư thừa hay chần chừ, cũng chẳng hề có hiệu ứng gì đặc biệt, động tác hoàn toàn không hoa mỹ, chỉ đơn giản là giơ lên và chém xuống.

-Rétttt~

Một kiếm vừa chém ra, thiên địa đột nhiên biến sắc, sấm chớp vang dội, một âm thanh chói tai vang lên tựa như không khí cũng bị bổ đôi.

Trần Tinh đứng mũi chịu sào, hắn không thể thấy được bất cứ gì, thế nhưng bản năng hắn lại mách bảo nếu không né tránh thì nhất định phải ăn một chút đau khổ.

Trần Tinh ngay lập tức sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai lấy tốc độ nhanh nhất dịch chuyển sang bên khác cách đó vài thước.

-Choeng~

Một âm thanh tối nghĩa vang lên, lúc này mọi người cũng không thể nào phát ra được bất cứ âm thanh nào nữa.

Cảnh tượng trước mặt bọn họ lúc này thật sự không còn lời nào để hình dung sự khiếp sợ cùng rung động trong lòng mọi người.

Phía sau lưng Trần Tinh, cả ngọn núi hiện tại đã bị chia cắt làm 2, vết chém bóng loáng, mặt cắt bằng phẳng không hề có một đường sần trên đó, trình độ này cho dù là Trần Tinh cũng không thể làm được mặc dù hắn đã tinh thông sử dụng một số loại binh khí, trong đó đương nhiên không thiếu kiếm pháp.

Cả toà quảng trường cũng xuất hiện một khe hở dài tương tự như thế kéo dài từ dưới chân vị trí Trần Tinh đứng ban đồng đến mặt đất phía dưới.

Chưa kịp nhận biết là chuyện gì đang diễn ra, lúc này mọi người một lần nữa bị kéo theo động tác của Tiêu Thiên Hầu.

Ông ta tiếp tục vung kiếm, chỉ là trước khi vung kiếm, bàn tay còn lại của Tiêu Thiên Hầu xuất hiện tia lửa điện, các tia lửa điện này thoát khỏi đó liền lập tức hoá thanh một con giao long lao về phía Trần Tinh.

-Lôi Giao Đồ Ma Chí!

-Thiên Vẫn Thần Kiếm!

Hai âm thanh liên tiếp vang lên, âm thanh rất nhỏ cơ hồ chỉ là một lời thì thào lẩm bẩm của Tiêu Thiên Hầu.

Từ khi Tiêu Thiên Hầu lấy ra Thiên Vẫn Thần Kiếm, ông ta cũng trở nên bình tĩnh và ít tỏ ra bạo nộ như lúc đầu.

Trên gương mặt của Tiêu Thiên Hầu cũng xuất hiện một ít mệt mỏi, nhưng rất nhanh liền bị ông ta che giấu đi.

Điều này chứng tỏ việc khống chế Thiên Vẫn Thần Kiếm không phải chuyện trong tầm tay của Tiêu Thiên Hầu.

Và sức mạnh huỷ thiên diệt địa vừa rồi cũng không phải là thực lực thật sự của ông ta, việc này dĩ nhiên không thoát khỏi pháp nhãn của Trần Tinh. Khoé miệng hắn nhếch lên.

Lôi giao gào thét mà đi, nó giống như có trí khôn cùng sự sống một dạng, mỗi khi có 1 đường kiếm sắp đánh tới thì trước đó Lôi giao quấn lấy hắn, đến khi đường kiếm quét qua thì nó đã lùi về phía sau.

Tuy có chút khó chịu, nhưng Trần Tinh không thể không thừa nhận chiêu này của Tiêu Thiên Hầu phát huy hiệu quả.

Trần Tinh vẫn đang tìm cơ hội để sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tiếp cận ông ta. Bởi vì căn bản Tiêu Thiên Hầu vẫn không ngừng vun kiếm và không có dấu hiệu nào dừng lại.

Trên trán ông ta cũng đã xuất hiện những giọt mồ hôi.

-Chết đi....!!!

Trải qua mấy chục lần vung kiếm và chém, ngọn núi phía sau lưng Trần Tinh hiện tại cũng đã bị cắt thành từng khối.

Tuy nhiên hắn vẫn không chút tổn hại nào, mỗi lần đường kiếm quét qua thì Trần Tinh lại bỗng dưng tăng lên tốc độ và kịp thời tránh thoát.

Điều này khiến Tiêu Thiên Hầu tức điên lên và ông ta cũng quyết định ra chiêu cuối cùng.

Tiêu Thiên Hầu hét lớn một tiếng tựa như dồn hết sức lực vào một chiêu này rồi bất ngờ chém ra 1 kiếm, Thiên Vẫn Thần Kiếm không còn mang dáng vẻ bình thường trước đó nữa.

Thay vào đó, thân kiếm chốc ra lớp rỉ sét cũ kỹ và phát ra ánh sáng màu vàng trong suốt.

Thanh kiếm toả ra khí thế sắc bén lạ thường, dường như chỉ với một người bình thường khi giữ thanh kiếm này trong tay và vung tay chém liền có thể đạt được sức mạnh huỷ thiên diệt địa. Chém nát cả thương khung.

Một chiêu kiếm vừa ra, bầu trời cũng đột nhiên tối sầm lại không còn chút ánh sáng, tựa như nó có thể điên đảo âm dương thay đổi ban ngày chuyển sang ban đêm một dạng.

Các giác quan, cảm giác của tất cả mọi người đều tựa như bị phong bế, ngoài trừ một vệt ánh sáng loé lên có thể thấy được ra thì mọi thứ khác đều trở nên tối tăm.

Việc này chỉ diễn ra trong chưa đầy 1 giây.

1 giây đối với người khác thì trôi qua rất nhanh và không làm nên được trò trống gì, thế nhưng đối với Trần Tinh lại là quá đủ để hắn sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai né tránh chiêu kiếm vừa rồi.

-Keng~

Tiêu Thiên Hầu chống mũi kiếm xuống đất thở dốc, bộ dáng rất mệt mỏi, dường như chiêu kiếm vừa rồi đã hút cạn đi sinh lực của bản thân ông ta một dạng.

Ngay cả sức ngẩng đầu lên nhìn Trần Tinh hiện tại thế nào ông ta cũng không có, hoặc có lẽ là Tiêu Thiên Hầu tin chắc, với chiêu kiếm vừa rồi, Trần Tinh có thần thông quảng đại đến đâu cũng khó lòng trốn thoát.

Ngoài việc mang đến hiệu quả phong bế giác quan ra, một chiêu vừa rồi còn tạo nên uy áp khiến cho mục tiêu tựa như trúng Định Thân Thuật không thể di chuyển.

Cơ bản việc Trần Tinh trong trường hợp này có thể trốn thoát là bằng 0.

Những người quan chiến thì không còn lời nào để nói, bọn họ đã trải qua rung động này đến rung động khác.

Các cung bậc cảm xúc cứ thế liên tiếp biến ảo, cứ thế, không ai nghĩ Trần Tinh có thể thoát khỏi một chiêu này kể cả Lăng Vũ cùng Hắc Bạch song Dạ.

Bởi vì phía trên bầu trời, những người nào không bị mù liền sẽ chứng kiến cảnh tượng nó đã bị tách ra làm 2...

Còn thân ảnh Trần Tinh thì đã không thấy đâu.

-Hừ..!

Tiêu Thiên Hầu hừ lạnh một tiếng, ông ta xoay người dự tính đi trở về xem xét Tiêu Kiếm tình trạng.

Có điều khi ông ta nhìn thấy con trai mình đã bị chém thành 2 khúc, máu me be bết mắt trợn trừng, trên khuôn mặt của Tiêu Kiếm lại càng tỏ vẻ sợ hãi, đặc biệt vẻ mặt chết không cam lòng của y khiến Tiêu Thiên Hầu tá hoả tâm tinh.

-Kiếm nhi...Kiếm...aahhhh...chuyện gì đã xảy ra...khốn kiếp!!!!!

Tiêu Thiên Hầu đứng không vững có phần lảo đảo gấp gáp đến bên cạnh Tiêu Kiếm.

-Phanh~

Một tiếng trầm đục vang lên, Tiêu Thiên Hầu đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, không ai hiểu là chuyện gì đang xảy ra cho đến khi hướng mắt nhìn theo vị trí mà Thiên Vẫn Thần Kiếm bị một lực lượng nào đó hút lấy.

Lúc này, âm thanh cợt nhã của Trần Tinh vang lên.

-Dùng thanh kiếm sắc bén này để tự tay chém đoạn con trai mình tư vị thế nào?

Trần Tinh xuất hiện cách vị trí Tiêu Kiếm một khoảng, hắn nắm lấy Thiên Vẫn Thần Kiếm trong tay rồi mở miệng nói.

Trong một sát na Tiêu Thiên Hầu xuất ra chiêu vừa rồi, Trần Tinh cũng nhanh chóng sử dụng Chỉ Xích Thiên Nhai tiếp cận và giết chết Tiêu Kiếm, hắn giết chết y bằng cách chém làm đôi.

Quả nhiên Tiêu Thiên Hầu nhìn thấy thảm trạng con trai mình thì mất hết đề phòng và vị Trần Tinh chiếm lấy tiên cơ.

-Ngươi....phụt...

Tiêu Thiên Hầu nộ hoả công tâm, tay chỉ thẳng Trần Tinh miệng phun ra một ngụm máu. Khuôn mặt của ông ta cũng trở nên tái xanh vì cứ nghĩ lời nói của Trần Tinh là thật.

Trần Tinh không để ý tới Tiêu Thiên Hầu, ông ta đã không còn nguy hiểm, không, chính xác là từ đầu Tiêu Thiên Hầu không có nguy hiểm, chỉ là thanh kiếm trong tay ông ta tạo nên sự khác biệt.

Hắn thu nó vào Huyết Long Giới sau đó âm thầm cân nhắc kỹ lưỡng lại mọi chuyện diễn ra vừa rồi.

Hắn chiến thằng là nhờ đối phương kiệt sức, trên cơ bản là Trần Tinh chẳng làm gì ngoài việc né tránh. Như vậy há chẳng phải hắn quá vô dụng?

Từ đây Trần Tinh cũng đã thấy được điểm thiếu khuyết của mình hiện tại. Chỉ là vấn đề này hắn tạm thời chưa có thời gian để nghĩ đến.

Bởi vì lúc này, một tiếng rời vang vọng từ trên trời cao

-Hahaha, rất tốt...trời cũng giúp ta...tốt..tốt...hahaha

Tiếng cười làm cả quảng trường lắc lư theo đó, tu vi của người này ắt hẳn cũng không phải Tán Tiên...

*Hết chương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play