Trong lúc mọi người đang hướng mắt nhìn về phía khán đài "mới" kia, thì Thái Hư Tử đã lẳng lặng rời đi.

Nhìn điệu bộ, dáng vẻ của ông ta hiện tại không khác nào một ông lão bình thường, chẳng hề phát giác được sóng linh lực ba động trong người ông ta, nếu không phải Trần Tinh từ đầu đã để ý đến lão thì hắn cũng không thể nào phát hiện cử động khác thường này, bởi vì hiện tại Thái Hư Tử không khác gì một phàm nhân cả. Mà có ai lại để ý một phàm nhân? Nhất là khi trên quảng trường có mấy vạn người đang có mặt ở đây?

Điều này khẳng định thêm suy đoán của hắn, hiện tại hắn đã có thể chắc chắn Thái Hư Tử có âm mưu gì đó, chỉ là giờ vẫn chưa biết âm mưu đó là gì.

Dĩ nhiên hắn cũng không thể ngay lúc này đứng ra chỉ chứng, dù sao đi nữa, mọi chuyện nếu như không đụng chạm đến lợi ích của hắn, Trần Tinh liền có thể một mắt nhắm, một mắt mở, thờ ơ cho qua chuyện.

Mọi người vẫn tiếp tục vẫn tiếp tục tiến hành đối chiến, tuy nhiên dường như những trận chiến phía sau không được hấp dẫn như trận chiến của Tiếu Thiên Minh cho lắm.

Các trận chiến nhàm chán liên tiếp diễn ra, Lăng Vũ cùng Bạch Dạ cũng chật vật giành được thắng lợi.

Tiêu Kiếm nghiền ép đối thủ chỉ trong vài chiêu, thực lực mà y biểu hiện ra cũng chênh lệch nhiều so với Tiếu Thiên Minh.

Có thể là do y giấu đi lá bài tẩy, hoặc có thể là đối thủ của y chỉ là đệ tử thiên kiêu của Cực Lạc Tông - một tông phái chuyên nghiên cứu về nơi cực lạc, chiến đấu bằng cách tạo huyễn thuật.

Riêng về Hắc Dạ thì thua trận, thua trận không phải là thực lực của y không đủ, chỉ có thể đối phương quá khủng bố khiến Bạch Dạ không thể không nghiêm nghị nói với Hắc Dạ rằng:

-Đệ đệ, ta chỉ nói với đệ một câu duy nhất, nếu như ngươi không nhận thua nàng ta. Từ đâu về sau đừng gọi ta là ca ca nữa!

Hắc Dạ khuôn mặt biến đổi, y liếc mắt nhìn trên khán đài, người Bạch Dạ nhắc đến, không ai khác là vị nữ đệ tử Linh Nhạc Tông kia, Hắc Dạ không hiểu vì sao khi đột nhiên ca ca mình lại tỏ ra nghiêm nghị như vậy, y muốn chiến đấu, không những thế, y còn muốn giành chiến thắng.

Tuy nhiên khi nhìn điệu bộ của Bạch Dạ, Hắc Dạ chỉ có thể kêu lên một tiếng ca, sau đó cũng gật đầu chấp nhận rồi mặt ủ mày chau đi lên khán đài.

Việc này dĩ nhiên không cần giải thích nhiều, vì để giúp Hắc Dạ hiểu được vô tình lộ không thật không thích hợp với y. Cho nên Bạch Dạ chỉ có thể nghiêm túc như vậy, còn vì sao đối tượng lại là cô gái kia, lúc trước đã đề cập đến.

Đây là trường hợp đầu tiên có người tự động bỏ cuộc, điều này cũng chỉ ra điểm thất trách trong công tác tổ chức.

Lục Tông Đạo Điển không có bất kỳ quy tắc gì, chỉ là để mọi người thoải mái đánh một trận, dùng hết con thủ đoạn mà chiến thắng.

Khi chiến đấu với Ma Thiên Môn sẽ đề cập đến cái gì gọi là quy tắc sao? Dĩ nhiên câu trả lời sẽ là không!

Chính vì vậy, việc Hắc Dạ bỏ cuộc cũng làm cho mọi người mắng thầm không thôi.

Bọn họ vẫn trông mong được chứng kiến cảnh đánh nhau gây cấn nữa.

-Các vị đạo hữu, hiện tại đã tìm ra được 12 người giành quyền vào vòng trong. Bao mỗ cũng không làm phí thời gian của mọi người, xin mời 12 người tiến lên phía trước bốc thăm tuyển trạch thi đấu.

Trần Tinh, Lăng Vũ, Bạch Dạ, 3 người đồng thời bốc thăm sau đó trở về vị trí.

9 người khác cũng tương tự như vậy.

Lần này, Bạch Dạ không hỏi Trần Tinh lá thăm số mấy nữa.

Bởi vì nếu trùng, thì cho dù là đồng môn cũng phải đối chiến với nhau.

-Được rồi, xin mời hai người có lá thăm số 1 nhanh chóng tiến lên.

Vị Bao lão giả này vừa dứt lời, Bạch Dạ liền lắc mình bay lên phía trên chờ đợi đối thủ.

Trần Tinh cũng nhìn lại lá thăm trong tay, hắn lắc đầu cười khổ, sau đó cũng tung người đứng đối diện với y.

Bạch Dạ có phần bất ngờ, sau đó y nở nụ cười rồi hướng về Trần Tinh lên tiếng:

-Sư đệ, không nghĩ tới cả 2 lần đệ đều bốc thăm số 1, như vậy cũng tốt, chúng ta đọ sức một trận cũng được.

Nghe được những lời này, Trần Tinh cũng tỏ ra thành thật, giọng điệu cũng trở nên nghiêm túc hơn, âm thanh cũng đã hạ xuống thấp nhất vừa đủ 2 người nghe được, hắn nói:

-Sư huynh, ta nghĩ huynh nên chịu thua, ta thực sự có chuyện trọng yếu cần phải vào vòng trong, ngoài ra, một lát nữa sẽ xảy ra đại sự, theo ta suy đoán Lục Tông sau lần này nhất định sẽ bị xoá tên. Tốt nhất là huynh cùng Hắc Dạ nhanh chóng rời khỏi nơi đây.

Bạch Dạ nghe được những lời này lập tức trở nên nghiêm túc, ánh mắt hoài nghi nhìn lấy Trần Tinh tựa như muốn hỏi là đại sự gì?

Chỉ là Trần Tinh chăm chú nhìn y rồi lắc đầu thái độ biểu hiện hắn cũng không biết, miệng hắn động động nhưng không phát ra âm thanh.

Dựa theo khẩu hình miệng, Bạch Dạ có thể đoán được 3 từ mà Trần Tinh nhắc tới.

3 từ này chính là Thái Hư Tử.

Bạch Dạ nghe xong đồng tử co rụt. Y nhanh chóng hướng ánh mắt về phía vị trí Thái Hư Tông.

Lúc này thân ảnh của Thái Hư Tử cũng đã không thấy. Bạch Dạ bộ dạng liền hiểu được vấn đề.

Y nhìn lấy Trần Tinh, sau đó hít một hơi thật sâu, ánh mắt từ bất ngờ chuyển sang nghi hoặc, cuối cùng là hiếu kỳ.

-Sư đệ, nếu sự việc đúng như lời đệ nói, ta cũng sẽ không rời đi nơi này. Ta muốn biết, rốt cuộc là chuyện quái gì đang diễn ra?

Bạch Dạ để lại một câu liền dứt khoát xoay người nhảy xuống khán đài.

Mọi người nhìn mà há hốc mồm, không ai nghe được lời đối thoại của hai người, chỉ biết là hai người đang nói chuyện với nhau.

Tưởng chừng đồng môn đang chào hỏi để tránh làm mích lòng, không nghĩ tới lại là một màn "đôi co" miệng lưỡi.

Lần thứ 2 Trần Tinh giành chiến thắng bằng một cách "vô sỉ", mọi người nhìn hắn với ánh mắt "phun ra lửa" nhưng không ai lại dám phản bác hay lên tiếng đưa ra kiến nghị.

Đơn giản chính là lỡ như hắn lại ví một loài vật nào đó thì bọn họ cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm mồm.

Những trận còn lại thì cũng không đáng nhắc tới. Bởi vì chúng so với Tiếu Thiên Minh đều quá lép vế.

Lọt vào vòng trong chỉ còn lại 4 người.

Trần Tinh, Tiếu Thiên Minh, Tiêu Kiếm, cuối cùng là Lăng Vũ.

Riêng về Lăng Vũ là người giành chiến thắng sau khi hỗn chiến giữa 3 người thua cuộc.

Người nàng thua không ai khác chính là Tiêu Kiếm.

Về việc này y cũng chỉ biết hướng về nàng xin lỗi, cơ mà không ai ngoại trừ Trần Tinh có thể nhìn ra, Lăng Vũ chưa sử dụng toàn bộ lực lượng của mình, tuy hắn chỉ chứng kiến nàng xuất thủ đôi lần, nhưng hắn có thể đưa ra khẳng định này, bởi vì cái lần mà Lăng Vũ bắt lấy linh hồn Tần Chính kia, nàng đã sử dụng tốc độ nhanh hơn hiện tại không chỉ vài lần.

Còn về lý do Lăng Vũ làm như vậy, Trần Tinh cũng không biết.

Theo mọi người dự đoán, người giành chiến thắng sau cùng chỉ có 1 trong hai người.

Hoặc Tiếu Thiên Minh hoặc Tiêu Kiếm.

Về phần Lăng Vũ cùng Trần Tinh thì trực tiếp bị mọi người phán định thất bại.

Lần rút thăm cuối cùng, Lăng Vũ cùng Tiếu Thiên Minh đối chiến với nhau, còn Trần Tinh thì sẽ cùng Tiêu Kiếm tranh tài.

Trận đầu tiên đương nhiên chính là hắn cùng y ra sân.

Bước lên khán đài, Trần Tinh cũng không có biểu hiện gì quá lo lắng hay sợ hãi.

Đứng đối diện với hắn, Tiêu Kiếm khoé miệng cong lên, đôi mắt thì như một con thú săn mồi nhìn chằm chằm vào Trần Tinh.

Y không lập tức ra tay mà nhìn Trần Tinh cười nói:

-Ta không thể không bội phục ngươi mặc dù ngươi thắng bằng "may mắn" nhưng sự can đảm của ngươi đã nằm ngoài dự đoán của ta, một Kim Đan có thể đi được đến đây phải xem là kỳ tích, nhưng kỳ tích này có lẽ phải chấm dứt ở nơi này!

Giọng điệu có phần nhẹ nhàng, thế nhưng ẩn chứa bên trong đó là vô tận sát cơ, Trần Tinh không phải ngươi ngu, hắn dĩ nhiên biết được điều đó.

Hắn đã sống trên dưới 200 năm từ khi bắt đầu xuyên qua thế giới đầy rẫy kỳ tích này.

Khoảng thời gian mất trí cũng như ở vào thế giới ảo, những trận chiến, những kinh nghiệm, đặc biệt là những bài học mà Huyết Long đã từng nhắc qua, Trần Tinh đều nhớ rõ.

Tâm cơ của hắn không phải dùng để đấu với những người ngay cả việc ẩn nhẫn cũng không biết.

Đáng nói hơn chính là thực lực của Tiêu Kiếm trong mắt Trần Tinh chỉ là đồ bỏ đi, hắn muốn giết y lúc nào cũng có thể.

-Dường như ngươi muốn giết ta lắm thì phải? Lý do chính là vì Lăng Vũ?

Trần Tinh đột nhiên hỏi một câu như vậy, Tiêu Kiếm nghe xong cũng không còn cười được nữa, thay vào đó, khuôn mặt của y cũng trở nên nghiêm nghị.

Ánh mắt sắc bén khiếp người, y không nói thêm một lời nào, tay phải đưa ra, các điểm sáng từ trong hư không dần dần hội tụ vào lòng bàn tay y.

Điểm sáng ngày một nhiều, chỉ mất chưa đầy 1s để các điểm sáng này hình thành một thanh kiếm.

Thanh kiếm này không phải do linh lực của Tiêu Kiếm tạo thành, mà thanh kiếm này chính là pháp bảo bản mệnh của y.

Quang Minh Như Ý Kiếm!

Cái tên này không phải do Tiêu Kiếm tự nghĩ ra, mà chính là dựa trên thuộc tính pháp tắc mà y lĩnh ngộ ra được kết hợp với vật liệu làm ra thanh kiếm này: Như Ý Ngọc.

Về phần công dụng của Như Ý Ngọc, có thể tuỳ ý biến ảo trạng thái lớn nhỏ, nếu biến lớn uy lực có thể tăng lên gấp bội.

Bên cạnh đó, Như Ý Ngọc vẫn còn nhiều tác dụng khác, chỉ là lúc này không thích hợp để đề cập đến cũng như Trần Tinh không biết điều này.

Tiêu Kiếm hơi nâng bàn tay, Quang Minh Như Kiếm lập tức ong~ lên một tiếng tựa như cảm ứng với chủ nhân của mình, sau đó nó vọt thẳng lên không trung độ cao khoảng trăm trượng có hơn.

Tiêu Kiếm không nói cũng chẳng rằng, y bật người theo rồi lơ lửng trên không cách mặt đặt chừng 10 trượng, bộ dáng cao cao tại thường nhìn xuống Trần Tinh.

Trần Tinh ngẩng đầu lên nhìn, miệng hơi nhếch lên, thái độ vẫn trấn tĩnh thong dong không chút rung động hay gợn sóng nào.

Đã tới nước này cũng không cần đóng vai thằng hề nữa, hắn cũng chỉ còn cách thở dài một hơi.

Không biết hắn vì sao thở dài, có thể là hắn đã cảm thấy mệt mỏi khi phải "ép" bản thân làm những việc mà mình không thích.

Lúc này hắn có thể trở về với con người thật của chính mình mà không cần phải giả vờ nữa.

Trần Tinh không đủ tự tin có thể từ trong tay Tiếu Thiên Hầu đoạt Phục Linh Thảo, bởi vì cơ bản hắn đang sợ, sợ nếu như trên đời này chỉ có duy nhất một gốc Phục Linh Thảo nếu có chuyện gì bất trắc thì cơ hội sống của Lâm Triều Anh càng nhỏ nhoi, do vậy Trần Tinh phải đi từng bước một, cẩn thận từng li từng tí.

Nhìn thân ảnh ngạo nghễ phía trên Trần Tinh vẫn không làm ra hành động nào, nói chính xác là hắn đang nghĩ cách ép buộc Tiếu Thiên Hầu ngoan ngoãn giao ra Phục Linh Thảo, nhưng nếu nói ra quá trực tiếp sẽ làm đối phương nắm thớp, về căn bản Trần Tinh không biết Phục Linh Thảo hình dáng ra sao, hắn cũng không biết liệu đây có phải là tên thứ mình cần hay chỉ đơn thuần là trùng tên.

Lúc này, âm thanh của Tiêu Kiếm cũng tiếp tục vang lên kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ:

-Ngươi đã không còn cơ hội...chết đi, Vẫn Tiên Lạc Nhật!

Nhìn thấy bộ dáng có phần ngẩn ngơ của Trần Tinh, Tiêu Kiếm cho là hắn đã sợ hãi đến nổi trở nên ngu ngốc, y cũng không còn hứng thú hành hạ hắn nữa.

Nương theo tiếng nói của Tiêu Kiếm, Quanh Minh Như Ý Kiếm lấy tốc độ nhanh nhất có thể biến lớn thành một thanh cự đại binh khí.

Nó to đến nổi che lấp ánh sáng tạo nên một bóng râm trải dài cả vạn trượng.

Thanh kiếm chỉ thẳng Trần Tinh mà lao xuống, không khí dường như cũng bị nó xé rách làm đôi khi mà 2 bên mũi kiếm cũng đã xuất hiện tia khói trắng do tốc độ di chuyển quá nhanh của một vật thể.

Mọi người từ trong khiếp sợ hồi phục lại tinh thần, ai nấy đều bàng hoàng chờ đợi giây phút thanh kiếm va chạm cùng khán đài.

Là khán đài mà không phải là Trần Tinh, bởi vì không một ai có thể nghĩ hắn có thể tránh thoát hay sống sót sau chiêu này.

*Hết chương

Rồng bay tước lượn, kim quang thấu trời. Nhìn xuống thế gian, ta là chúa tể Truyện mới a!

Khuyến mãi bỏ quảng cáo khi nạp đậu

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play