Trần Tinh im lặng một lúc, hắn suy nghĩ hồi lâu sau đó mới cất tiếng trả lời:
-Có thì có nhưng cần rất nhiều vật liệu quý hiếm, thương thế của sư huynh chính là do việc huynh tu luyện quá mức, nhất là về đêm, cho nên hấp thu quá nhiều hàn khí, hơn hết, huynh vẫn còn là đồng tử chứ?
Bạch Dạ nghe khúc đầu thì gật gù không dứt, Trần Tinh nói quá đúng khiến y không có gì phản bác, chỉ là khúc sau lại khiến cho Bạch Dạ xấu hổ, kể cả Hắc Dạ đứng bên cạnh cũng vậy.
Trong khi các sư huynh đệ ở nơi khác mới đến, 18 tuổi đều đã phá thân thì hai huynh đệ bọn họ hiện tại cũng đã 280-290 tuổi vẫn còn chưa biết mùi nữ nhân là gì.
Hai người đã mấy trăm tuổi là sự thật, bởi vì tu đạo không năm tháng, mấy ngàn tuổi ở đây cũng là việc quá đỗi bình thường.
Điều này cũng không trách được bọn họ, bởi vì từ nhỏ hai huynh đệ đã được nuôi dưỡng và lớn lên ở nơi này, chưa trải qua sự đời là việc hiển nhiên.
-Đó chỉ là những thứ dục vọng ảnh hưởng con đường tu luyện của huynh đệ ta mà thôi, ngươi hỏi như vậy phải chăng thương thế của đại ca ta có liên quan đến việc này?
Hắc Dạ lên tiếng biện giải, Trần Tinh cũng không vì thái độ như vậy của y mà nổi giận, ngược lại hắn còn cảm thấy Hắc Dạ tương đối lương thiện và không có tâm cơ:
-Vật cực tất phản, đạo lý đơn giản như vậy chẳng lẽ hai người không biết? Hơn nữa đại ca ngươi tu luyện vào ban đêm, hàn khí nhập thể, nếu là bình thường thì không đáng nói, nhưng trước giờ chưa chạm qua nữ nhân thì lại khác.
Bạch Dạ, Hắc Dạ một lần nữa á khẩu, lúc này Bạch Dạ cũng lên tiếng dò hỏi:
-Khụ, vị sư đệ này, chiếu theo lời đệ nói, như vậy phải làm thế nào để trị khỏi thương thế của ta?
Trần Tinh không giấu diếm:
-Lúc nảy sư đệ cũng đã nói, cần phải có một số linh thảo tương đối quý hiếm, ngoài ra, sau khi phục dụng thuốc sư huynh phải tìm cô nương nào đó mà song tu. Có như vậy mới mong hoàn toàn khôi phục.
Vừa nghe Trần Tinh nói, Bạch Dạ lập tức lắc đầu nguầy nguậy:
-Không được, chuyện này tuyệt đối không được, nếu quả thật ta tìm nữ nhân song tu gì đó há chẳng phải tự hủy đi tiên lộ của mình? Như vậy, công sức ta bỏ ra, mục tiêu ta theo đuổi cũng chẳng đổ sông đổ biển? Khụ khụ...
Bạch Dạ có vẻ hơi kích động, còn Trần Tinh thì hiếu kỳ? Chỉ bảo hắn song tu thì tại sao y lại nói huỷ đi tiên lộ gì?
Hắn không hiểu lắm dò hỏi:
-Tại sao lại huỷ đi tiên lộ? Có phải sư huynh hiểu lầm việc gì chăng?
Bạch Dạ ổn định lại trạng thái, sau đó y cũng giải bày:
-Sư phụ ta nói, tiên đạo hư vô mờ mịt, muốn truy cầu nhất thiết phải có đạo tâm kiên định, ý chí sắt đá, hơn hết phải dẹp bỏ tình cảm sang một bên, nếu không sẽ bị tâm ma quấy phá khiến cho đạo tẫn thân vong.
Trần Tinh nghe xong liền thốt lên một câu:
-Hồ đồ! Làm gì có chuyện đó, sư phụ của huynh là ai sao có thể mang suy nghĩ thiển cận như vậy?
-Hắt xìiii
Hắn vừa dứt lời, ở phía trên đỉnh cao nhất của Thái Hư Tông, một ông lão đang ngồi vẽ bức tranh sơn thuỷ hắt hơi một cái, làm cho một đường mực đậm loè vệt từ dưới lên trên phá huỷ cả bức tranh đẹp đẽ sắp sửa hoàn thành.
Phía sau ông ta, đang đứng một ông lão khác, người này chính là Cổ Mặc.
-Sư huynh, có chuyện gì xảy ra sao?
Cổ Mặc dò hỏi, Thái Hư Tử đặt bút xuống, ông ta nhắm mắt một lát, sau đó khoé miệng treo lên nụ cười, lúc này ông ta lên tiếng:
-Không nghĩ tới huynh sống tới từng tuổi này lại có một tên nhóc con mắng mình hồ đồ. Thú vị... Thú vị... Hahaha
Người này không ai khác chính là Tông chủ Thái Hư Tông - Thái Hư Tử, cũng chính là sư phụ của Hắc Bạch song Dạ.
Cổ Mặc không lên tiếng, ông ta tuy bị mù nhưng nghe được trong giọng cười của sư huynh mình là thật sự vui. Đã rất lâu rồi ông ta không nghe được tiếng cười của Thái Hư Tử.
Tiếng cười dừng lại, Thái Hư Tử vuốt vuốt râu thì thào:
-Thái Hư Tông nếu đi đúng hướng.... Lúc đó có thể phát dương quang đại....
Tiếng nói vừa dứt thì bức hoạ trên bàn cũng bay lên trời, để ý kỹ sẽ thấy Thái Hư Tử chính là vẽ cảnh vật của Thái Hư Tông, nhưng một nét bút đậm vừa rồi đã chẻ đôi cả bức tranh tựa như xé bỏ "khốn cục" bây giờ của Tông môn, đưa nó bay xa hơn.
Cũng có thể làm cho trên dưới Thái Hư Tông bị xoá sổ.
Tương lai như thế nào không ai biết trước được...
....
Tu luyện thất, Bạch Dạ cùng Hắc Dạ nghe Trần Tinh lời nói thì bất chợt tựa như gặp quỷ một dạng, cả người co rúm lại, cổ cũng rụt như gà bị cúm, mặt thì dáo dác nhìn xung quanh như có việc gì khủng khiếp sắp đến.
Qua một lúc, thấy không có gì xảy ra, hai người liền đồng thời thở phào nhẹ nhỏm.
Lúc này, Hắc Dạ nổi giận định lớn tiếng mắng Trần Tinh nhưng bị Bạch Dạ đưa tay ngăn cản, y nhỏ giọng nói:
-Sư đệ, những lời vừa rồi ngươi tuyệt đối đừng nói lần thứ 2, tu vi của sư phụ ta rất thâm hậu, nếu để biết được có người nói sau lưng ông ấy, đệ nhất định sẽ no hành.
Trần Tinh thái độ bất di bất dịch, hắn hừ lạnh một tiếng:
-Hừ, ta nói chính là sự thật sợ gì người khác nghe thấy, hữu tình đạo hay vô tình đạo đều không quan trọng, quan trọng là bản thân mình muốn trở thành loại người nào! Sư huynh, huynh truy cầu tiên đạo mục đích để làm gì?
Bạch Dạ không truy cứu thái độ của Trần Tinh nữa mà bắt đầu suy nghĩ cho câu trả lời của hắn, lúc sau Bạch Dạ lên tiếng:
-Dĩ nhiên là cầu trường sinh!
Trần Tinh lặp lại:
-Trường sinh? Chiếu theo lời huynh nói huynh đang đi theo vô tình đạo? Như vậy, huynh cầu trường sinh để làm gì khi bản thân đã không có cảm xúc? Một mình trường tồn trong dòng thời gian dài đằng đẳng để làm gì khi người thân, bạn bè đều chết hết?
-Ta..
Bạch Dạ á khẩu, Trần Tinh tiếp tục nói:
-Bỏ qua những thứ khác không nói, chỉ riêng việc Huynh có thể bỏ mặc đệ đệ của mình không quan tâm đến sao? Con người không như khôi lỗi, chúng ta có tình cảm, cho nên từ đầu con đường Vô tình đạo đã không hợp với huynh. Còn nếu huynh vẫn muốn khăng khăng một mực truy cầu tiên đạo theo hướng Vô Tình Đạo như vậy ta cũng có đôi lời tặng huynh.
Bạch Dạ, Hắc Dạ đều im lặng không lên tiếng, hai người dường như đang chìm đắm trong suy nghĩ lời nói của Trần Tinh.
-Túy tỉnh hồng trần ngộ chân đạo.
Trảm khước phàm ti liễu đạo chân.
Bái tụng hoàng đình trúc đan bích
Bất cầu giai duyến đãn cầu tiên.
Đàn hương kinh yến truyện thiên tuế
Nhàn lai cao ngọa thị vạn niên.
Bồ đoàn bàn tựu trường sinh đạo
Vấn đạo vấn phật giai chân tiên.
Thương mãng đại sơn, cao phong tủng trì,
Vân già vụ ải, vạn vật phiêu miểu......
Lúc này, lời nói của Trần Tinh cũng như hồi chung vang vọng bên tai hai người, từng chữ to rõ làm cho hai người nghe đều không bỏ sót từ nào.
Đến khi Hắc Bạch song Dạ hồi phục lại tinh thần thì Trần Tinh cũng đã tỉnh tâm ngồi trên chiếc bồ đoàn.
Hai người liếc nhìn nhau sau đó cũng thở dài một hơi rời đi. Có lẽ sau lời nói của hắn cũng đã làm đạo tâm hai người xuất hiện lổ hỏng.
Hai huynh đệ cần phải có thời gian để đối mặt với vấn đề này.
Thật ra bài thơ này cũng là do hắn tình cờ nhớ tới, ở đâu thì đã quên, hắn cũng chỉ muốn giúp hai người bọn họ một hai cũng không có ý gì khác, đơn giản bởi vì Trần Tinh cảm thấy hai người này rất đáng kết giao bằng hữu.
Về phần Trần Tinh hiện tại, hắn không suy nghĩ nhiều vấn đề này nữa và đã bước vào giai đoạn nội thị đan điền, mục đích dĩ nhiên chính là đột phá Kim Đan.
Đây không phải là do hắn gấp gáp, mà chính là vùng đan điền của hắn thật sự có quá nhiều linh khí cần áp súc lại, nếu không thì hắn không thể hấp thu thêm linh khí được.
Bên trong tu luyện thất hiện tại cũng chỉ còn mình hắn, không ai là phiền, bởi vì Bạch Dạ cùng Hắc Dạ rời đi cũng không ai biết.
Đây là một cơ hội tốt để thử nghiệm.
*Hết chương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT