Nói là đến thật ra cũng chỉ thấy được phía trước bộ dáng của nó mà thôi.

Với lối kiến trúc theo phong cách chuẩn của người tu tiên, trong sơn môn sương khói lượn lờ phía dưới chân trong rất đẹp mắt.

Các đệ tử đều thống nhất một bộ y phục màu trắng cùng xanh nhạt, cả nam lẫn nữ, chỉ khác nhau chỗ dây thắt lưng của nữ tu thì màu hồng của nam tu thì màu xanh.

Bên trong có khoảng trăm người, chia ra thành từng nhóm nhỏ người để bàn luận với nhau.

Điểm chung của những người này đều trông rất trẻ, độ tuổi không quá 28.

Nam thanh nữ tú, nhìn được, chứ chưa được gọi là nổi bật, có điều Trần Tinh thấy thì bọn họ hình như tu vi cảnh giới cũng không cao lắm.

Mặc dù hắn chỉ mới vừa tiếp xúc với khái niệm cảnh giới ở đây nhưng dù sao hắn vẫn có thể nhìn ra điều đó.

Hai người vừa xuất hiện liền trở thành tâm điểm của mọi ánh mắt, nhất là Trần Tinh, không chỉ nổi bật về vẻ bề ngoài mà còn nổi bật về cả khí chất, điểm khó hiểu duy nhất của mọi người chính là trên người hắn không có linh lực ba động, làm sao có thể có chuyện đó xảy ra?

-Nhìn cái gì? Còn không mau tập luyện đi, mới đến sơn môn mà đã lười biếng, có tin hay không ta bảo cha ta đuổi hết mấy người đi?

Như Y tay chống hông quát lớn, mọi người cũng giật mình thu hồi lại ánh mắt.

Thật ra là bọn họ cũng chỉ mới gia nhập Lăng Tiêu các chưa đầy nửa tháng, những người này đều là con em của các gia tộc phàm nhân phụ thuộc dưới quyền Thái Hư Tông, mỗi 10 năm một lần thì Thái Hư Tông sẽ cử người đến các vương triều để tuyển chọn ra 1000 người có cốt linh, có tư chất xuất chúng nhất để đưa vào môn phái bổ sung.

Bởi vì Lục đại tông phái thường xuyên chiến đấu cùng Ma Thiên Môn, nên thương vong là điều không thể tránh khỏi. Do đó cần có người mới để thay thế đào tạo.

Thấy biểu hiện của mọi người như vậy, Như Y cũng có phần đắc ý.

Thường ngày nàng cũng hay như vậy, nhưng tiếp theo đó sẽ là bộ mặt hầm hầm đi vào trong.

Một phần chính là vì tự ti về khuyết điểm của bản thân, phần khác là mấy người này thường nhìn nàng với ánh mắt thương hại.

Đặc biết nhất là luôn có người muốn lấy lòng nàng mặc dù tư trong ánh mắt đối phương, Như Y biết thấy được biểu lộ xem thường trong đó.

Hôm nay thì khác, người vui tâm trạng cũng sẽ cởi mở hơn.

Như Y hí hửng đi vào trong đại điện trung tâm, nơi này bình thường chỉ có cha nàng, nếu có việc gì cần thì mọi người cũng sẽ tập hợp ở đây.

-Tức chết ta rồi..!!

Chưa kịp thấy mặt cha mình nữa thì Như Y đã bị Trần Tinh kéo tay làm thân hình nàng sựng lại rồi giật ngược về sau.

Cùng lúc đó chính là giọng hét đầy phẫn nộ của cha nàng.

Kèm theo đó là việc chén trà bay nhanh xuống vị trí mà nàng đang tính đi lên.

Lúc này Như Y mới biết ý đồ mà Trần Tinh kéo nàng lại, trong lòng cũng đối với hắn cảm kích không thôi.

Sau đó, nàng có phần bất mãn lớn tiếng nói:

-Cha!! Người muốn mưu sát con gái sao?

Nghe được giọng nói của con mình, vị Lăng Tiêu các chủ cũng giảm bớt phần nào tức giận.

Ông ta điều chỉnh lại nhịp thở rồi cũng vội nói mà chưa kịp nhìn, đây dường như chỉ là hành động theo bản năng, xem ra địa vị Như Y trong lòng người này rất quan trọng:

-Con gái ngoan, ta không phải cố ý, chỉ là ta không kiềm chế được cơn giận của mình, con xem ta rất đáng thương a.

Nhu Y biểu môi:

-Lần nào cha cũng nói câu này, đổi một câu khác nghe hay hơn đi. Xì.

Người đàn ông trung niên này cũng dự tính nói tiếp thế nhưng khi thấy có người nữa bước vào thì cũng dừng lại.

Trần Tinh lúc này cũng đi vào trong, cảm nhận đầu tiên chính là Linh khí nơi này đặc biệt dày đặc hơn ở bên ngoài gấp mấy lần, hắn hít một hơi thật sâu, từng luồn linh khí như quỳnh cam ngọc lộ chảy khắp kinh mạch của hắn.

Một hơi dài sau đó chính là âm thanh rắc rắc trong lòng hắn vang lên, vị trí đan điền của hắn bỗng dưng hình thành một đoàn chất khi vô định hình màu trắng sửa, kèm theo đó chính là việc hắn cảm nhận lực lượng bị áp chế giảm bớt đi một ít.

Trần Tinh tu thần, vị trí chứa đựng thần lực chính là Trái tim, lúc trước hắn tu luyện Bồng Lai Sinh Sinh quyết cũng là vị chứa đựng ở trái tim.

Hắn đi theo con đường khác, hắn đã thành công. Nhưng đáng tiếc trái tim hắn cũng đã bị lấy đi, nó đồng nghĩa với việc hắn không thể có thể tu thần lực được nữa.

Tuy nhiên, Trần Tinh vẫn không hề bỏ cuộc, hắn một lần nữa vựt dậy tu luyện bằng cách tạo ra một nơi phụ để chứa đựng thần lực, chính là cả cơ thể hắn.

Tuy cách này cực kỳ chậm chạp nhưng vẫn đỡ hơn là dậm chân tại chỗ, trong cái rủi có cái may, chính nhờ như vậy mà thể chất của hắn viễn siêu người khác, lực bộc phát của hắn không thể cân đong đo đếm dựa vào tu vi được.

Nếu hắn muốn, Trần Tinh có thể dùng 300 kinh nghiệm dự trữ để thăng cấp, như vậy hắn sẽ có điểm tự do thuộc tính cộng vào các mục sức mạnh hoặc những mục khác.

Ngoài ra, hắn cũng có thể lựa chọn trực tiếp để cơ thể hấp thu, biến 300 kinh nghiệm dự trữ đó quy đổi thành năng lượng chảy vào các nơi chứ phụ này. Mà thiết nghĩ hắn sẽ không lựa chọn phương án này, bởi vì nó không đem lại hiệu quả tối ưu nhất.

Còn về thông số hệ thống cũng đã thay đổi rất khác sau khi hắn rời khỏi SAO, đại loại chính là việc mục Mp của hắn hoàn toàn bằng 0.

Về cơ bản thì hắn chỉ có ưu thế về thể chất mà thôi. Đó cũng là nguyên do mà trên người hắn không có linh lực ba động.

Trần Tinh lúc trước cũng có thử hình thành lại nơi chứa linh khí ở vùng đan điền, nhưng mà hắn không thành công, hắn cứ nghĩ là do trước đó bản thân mình đã gộp chung tất cả về vị trí trái tim nên không được, đây cũng là một phần nhỏ để hắn chú tâm vào việc tu luyện thể chất hơn, không nghĩ tới nguyên do không phải là vậy mà chính là linh khí nơi đó không đủ để hắn hồi sinh lại những kinh mạch đã khô héo vùng đan điền.

-Luyện khí tầng 1?

Lúc này, Lăng Viễn cũng nghi hoặc thì thào.

Vấn đề chưa dừng lại ở đó, sự việc diễn ra tiếp theo mới kinh thiên động địa, khiến cha con Lăng Viễn phải trợn tròn mắt

Cảm nhận được sáng khoái từ việc đột phá, Trần Tinh lúc này cũng không muốn dừng lại, hắn tiếp tục hít một hơi thật sâu.

Linh khí cuồn cuộn như vòi ròng chảy vào đan điền hắn.

Luyện khí tầng 2, luyện khí tầng 3, sau đó là tầng 4,5,..9, cuối cùng rắc một tiếng nữa hắn đột quá Trúc cơ tầng 1, chưa dừng lại ở đó, một đường hấp thụ linh khí đến khi tu vi đạt đến Trúc Cơ viễn mãn hắn mới dừng lại.

Bởi vì nguyên do thứ nhất chính là linh khí trong đại điện cũng đã bị hắn hấp thụ sạch, nguyên do thứ hai là hắn không biết làm thế nào để đột quá Kim Đan.

Hắn vẫn còn thiếu khuyết về cơ sở lý luận.

Lúc này Trần Tinh thoái mái thở một hơi, sau đó hắn nhìn Lăng Viễn cùng Như Y đang nhìn mình với ánh mắt rất lạ, hắn hỏi:

-Có chuyện gì sao? Tại sao 2 người nhìn ta như vậy?

Hồi phục lại tinh thần, Lăng Viễn cũng không để ý hình tượng của mình mà phi nhanh xuống trước mặt Trần Tinh, ông ta gấp gáp nói:

-Ngươi nhất định phải nhận ta làm sư phụ!!! Ta sẽ gã con gái mình cho ngươi.

Trần Tinh trực tiếp mộng, hắn không nghĩ tới ở nơi này cưới hỏi dễ dàng như vậy, chỉ cần hít thở một hơi liền có người muốn nhận mình làm con rễ.

Phải chăng ở đây mọi người điều như vậy?

Như Y ở một bên đỏ mặt cúi đầu, xem ra nàng đối với Trần Tinh cảm tình không sai.

Chỉ là giọng nói của Lăng Viễn làm cho nàng như muốn độn thổ:

-Thế nào? Ta sẽ gã cho ngươi Lăng Vũ, chỉ cần ngươi đồng ý bái ta làm sư phụ.

*Hết chương..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play