Ngoài khơi Đông Hải, từng ngọn sóng lăn tăn xô bờ, tiếng rì rào của sóng biển hoà lẫn cùng tiếng khẩu hiệu kéo lưới, tiếng cười những đứa trẻ nô đùa trên bãi cát,... Tất cả tạo nên một bức tranh hoàn mỹ về cuộc sống sinh hoạt thường ngày.
Đứng trên giữa các tầng mây, Trần Tinh nhìn xuống phía dưới các ngư dân đang tất bật thu gom những mẻ cá.
Hắn có mặt ở đây không phải đến để tham quan mà là vì một số thông tin ngoài lệ của những sơn tặc được hắn giúp đỡ. Đồn rằng người dân vùng này có sức khoẻ rất tốt, đặc biệt sống rất thọ. Không cao lớn dũng mãnh giống người Mông Cổ nhưng lại dẻo dai bền bỉ.
Cũng chính vì vậy, Trần Tinh mới có cơ sở cho rằng nơi này có thể ẩn chứa bí mật nào đó. Rất có thể là bảo vật tương tự như Dạ minh châu và huyền giới chi môn. Mọi chuyện không thể trùng hợp như vậy, một người sống thọ thì có thể là do nguyên nhân khách quan nhưng cả làng sống thọ thì phải xem xét lại nhiều yếu tố khác. Chỉ là không biết nguyên nhân do đâu thôi.
Hắn lập tức loại bỏ ngay yếu tố nguồn nước sinh hoạt, bởi vì những người này sử dụng nguồn nước chung với dân phụ cận chính là từ cửa ngõ sông Dương Tử, như vậy thì chính là thức ăn, nhưng thức ăn lại rất đa dạng phong phú, đây cũng là lý do hắn cảm thấy đau đầu nhất.
Trần Tinh cũng đã thử tiến hành thôi miên một vài người nhưng kết quả hắn thu được cũng không khác gì mấy, nên hắn đành bỏ ra chút ít thời gian quan sát những người này.
Một mẻ cá lớn, ai ai cũng mừng rỡ và trở về đất liền, hắn cũng đi theo đám người. Cứ thế liên tục 3 ngày quan sát, nhưng cũng không có kết quả gì mấy, mà ngày mai chính là kỳ hẹn trở về 5 ngày thì trở về một lần của hắn với mấy nữ.
Hắn có chút thất vọng, đang lúc dự định bay đi thì một đám người kéo tới, bọn họ ăn mặc rất sang trọng có vẻ là thương lái.
-Thôn trưởng, xin chào, ngài vẫn khoẻ chứ, haha
Một người trung niên mập mạp dẫn đầu lên tiếng chào hỏi. Thôn trưởng trong miệng người này, Trần Tinh cũng biết và cũng đã tiến hàn thôi miên nhưng ông lão cũng không biết gì về nguyên nhân dẫn đến người trong làng của ông sống thọ.
-Mã đại gia khách sáo, lão vẫn khoẻ, cảm ơn ngài đã quan tâm, hàng của ngài chúng ta đã chuẩn bị xong, mời ngài theo chúng ta.
-Haha, như vậy thì còn gì bằng, mời thôn trưởng dẫn đường.
Cuộc nói chuyện diễn ra rất ngắn ngủi. Đoàn người nhanh chóng rời đi, Trần Tinh ban đầu cũng không quan tâm lắm nhưng dù sao cũng cảm thấy đã đến đây rồi có đi thêm chút nữa cũng chẳng có gì. Những manh mối tưởng chừng nhỏ nhất đôi khi lại là yếu tố quyết định kết quả.
Men theo bãi cát trắng khoảng chừng 2km, cách bờ 1-2 hải lý có một ốc đảo nhỏ, trên đó có dựng rất nhiều ngôi nhà, mọi người lên thuyền đã cập bến chờ sẵn rồi ra khơi sang đó.
Trần Tinh dĩ nhiên là bay theo, hắn hoà lẫn vào đám thương nhân và được dẫn đến một bãi đất trống cạnh dãi đá ngầm, nơi này chứa đựng rất nhiều bào ngư, thì ra đám thương nhân này đến đây là để thu mua chúng.
Mất đi hứng thú, hắn xoay người dự định rời đi thì một người trong số họ lên tiếng
-Thôn trưởng, số bào ngư này giá cả vẫn như vậy chứ? Không lên giá sao? Ta cảm thấy thiệt cho ngài a, Khách hàng của ta có có những phản hồi rất tích cực, nói sau khi thưởng thức thì sức khoẻ được cải thiện rất nhiều, số bào ngư này được mọi người rất ưa chuộng. Thôn trưởng, nếu ngài không tăng giá thì lương tâm ta cảm thấy rất cắn rứt a.
-Đúng đấy, chúng ta cũng thấy vậy,...
Mọi người hùa theo, xem ra đám thương nhân này cũng không phải xấu xa lắm. Quan trọng hơn là câu nói tiếp theo của thôn trưởng làm Trần Tinh cảm thấy trên đời này vẫn còn tồn tại tình người
-Các vị, các vị, lão đây rất cảm kích vì các vị đã thay mọi người ở đây suy nghĩ, thế nhưng chúng ta cảm thấy cuộc sống hiện tại rất sung túc và không muốn tăng giá thêm, trải qua tháng ngày cơ cực nên mọi người đều hiểu được những khó khăn của nó, nếu như hiện tại chúng ta tăng giá thì các vị thu nhập sẽ ít đi kéo theo các vị phải tăng giá lên, như vậy khách hàng phải trả một cái giá cao hơn, những người giàu thì không nói, những người không đủ điều kiện thì không được thưởng thức. Như vậy không phải mục đích ban đầu của chúng ta khi thoả thuận bán chúng.
Mọi người nghe xong thì gật gù im lặng, người lên tiếng đề nghị lúc nãy cũng gãi đầu xin lỗi.
Trần Tinh cảm thấy dường như đã tìm ra được đầu mối rồi, không sai chính là số Bào Ngư này, đúng hơn chính là nơi chúng sinh sống có lẽ đang cất giấu một trong những phần thiếu khuyết của Huyền giới chi môn hoặc một bảo vật nào đó, mà nó là gì đi nữa Trần Tinh cũng muốn đạt được. Hắn không kén ăn và cũng không chê bảo vật nhiều.
-Thôn trưởng, đám bào ngư này mọi người đánh bắt ở đây luôn sao? Ở dưới lẽ nào có rạn san hô?
Trần Tinh dứt lời thì mọi người đều tập trung ánh mắt nhìn hắn, ánh mắt giống với đang nhìn con khỉ diễn trò một dạng, nhưng không ai mở miệng trêu chọc châm biếm gì cả, bởi vì là thương nhân ai cũng có tầm nhìn.
Từ cách ăn mặc đến khí chất, ai ngu ngốc phán xét hắn là người tầm thường mà đi trêu chọc chuốc lấy phiền phức?
-Vị đại gia này, ngài nói chỉ đúng một phần thôi, ở đây quả thật có rạn san hô nhưng số bào ngư này không phải chúng ta đánh bắt mà là chúng nó đến thời gian này sẽ tập trung lại đây. Chúng ta chỉ việc bỏ công lặn xuống vớt nó lên thôi.
Trần Tinh nghe xong thì gật gù không lên tiếng nhưng trong lòng thì thầm nghĩ
-Xem ra, chính là nơi này rồi.
Mọi người đều không quan tâm đến hắn nữa mà bắt đầu giao dịch thu mua bào ngư. Không ai chú ý đến việc ốc đảo đang rung động.
Hắn cảm thấy càng hiếu kỳ hơn nữa, rung động tần số không cao nhưng với một người bình thường ắt hẳn phải cảm nhận được chứ? Vì sao không ai quan tâm đến nó gì cả?
Trần Tinh quan sát mọi người cử động, hắn cũng không thèm hỏi nhiều mà trực tiếp lặn xuống biển dò xét.
Dưới màn nước trong xanh, Trần Tinh có thể thấy rõ ràng được kỳ cảnh đẹp mà tạo hoá ban tặng.
Động vật phong phú, đủ các loại màu sắc và rất đa dạng, thế nhưng điều này cũng chính là vấn đề làm Trần Tinh cảm thấy đau đầu.
Nguyên do cũng chính là lần này hắn không thể dựa vào việc cảm nhận linh khí nữa, bởi vì trong nước biển chẳng hề có một chút linh khí gì, nghĩ lại cũng đúng, viên dạ minh châu lúc đầu cũng không có gì đặc biệt trừ khi hắn trực tiếp tiếp xúc với nó mới nhận ra.
Còn hiện tại, đặt giả thuyết là nơi này thật sự có một viên dạ minh châu khác, thì vấn đề nảy sinh chính là Trần Tinh phải chạm vào nó mới biết được nó có phải là bảo vật hay không.
Việc tìm kiếm này không phải đơn giản như mọi người nghĩ, cứ như là mò kim đáy biển vậy. Nhưng mọi việc luôn có giải pháp, hắn chuẩn bị vài con bào ngư còn sống, rồi đặt nó trên rạn san hô. Việc còn lại là chờ đợi xem thức ăn của nó là gì.
Những con bào ngư này đã bị bỏ đói mấy ngày rồi và dĩ nhiên chúng không làm hắn thất vọng. Có điều dường như không đúng cho lắm, bởi vì bọn nó di chuyển rất chậm cùng với ăn những thứ đại loại như rong biển....
Như vậy có đợi ở đây mười ngày nửa tháng cũng không có kết quả. Trần Tinh không muốn bỏ ra thời gian nhiều như vậy, hắn quyết định ly khai trở về một chuyến rồi tới đây sao. Nhưng lúc này cảnh tượng trước mắt làm Trần Tinh hứng thú.
Một đàn cá nhỏ không biết từ đâu kéo tới bao vây xung quanh ốc đảo rồi rỉa các lớp rong rêu phủ trên đó.
Hắn hiện tại mới để ý cái ốc đảo này, càng nhìn càng thấy không bình thường, ở đâu giữa biển lại mọc lên một hòn đảo nhỏ được? Hiện tại hắn mới chú ý đến nó.
Hình thù của nó trông giống như....một con rùa? Chính xác hơn là một con rùa với kích thước khổng lồ! Nhưng đây cũng chỉ là suy đoán và không có bằng chứng nào chứng minh điều hắn nghĩ là đúng. Bởi vì xung quanh toàn là đá với đá làm sao có con rùa có thể không ăn không uống mà vẫn sống được?
Khoan, người dân ở đây không phải có đặc điểm là sống rất thọ sao? Nếu như tác dụng của bảo vật này có liên quan đến thọ nguyên vậy thì có thể giải thích được tất cả mọi chuyện. Và trước mắt hắn cần xác nhận một điều là ốc đảo này có hay không thật chất là một con rùa?
Dưới biển dĩ nhiên Trần Tinh không nắm chắc, hắn cần phải chuẩn bị kỹ càng để đề phòng những trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, bởi vì hắn là người nắm quyền chủ động, sự việc tiến triển như thế nào là do hắn làm chủ.
Sau khi dò xét mọi thứ nhiều lần hắn tiến tới vị trí tập trung nhiều lũ cá nhất, Trần Tinh dạt ra từng mảnh đá. Cảm nhận lớp đá thay đổi, Có vẻ cứng chắc hơn rất nhiều. Hắn liền sử dụng Cửu Âm Hàn Thi Trảo để tiến hành tách đá ra.
Dị biến phát sinh, trảo vừa phá lớp đá thì mặt đất cũng run rẩy dữ dội, hắn thấy thế nhanh chóng lùi ra, khi bàn tay rút ra thì hắn liền biết được đó thật chất không phải đá mà là lớp da phủ ngoài của con quái vật này.
Lớp chất lỏng màu đỏ dĩ nhiên là máu hoà lẫn vào biển, cảm nhận mùi tanh tưởi đó Trần Tinh lúc này dám chắc trăm phần trăm bảo vật hắn đang tìm nằm trong người con rùa này, bởi vì hắn hiện tại cảm nhận được linh khí từ trong máu của nó.
-Grécc
Một vết thương nhỏ khiến con rùa đau đớn kêu lên, nó từ từ đứng dậy, Trần Tinh nhân cơ hội này bồi thêm một chiêu Vô Thường Cản Lộ rồi nhanh chóng rút lui.
Trong lúc hắn điều tra quan sát vị trí thì mọi người cũng đã rời đi, cho nên hiện tại nơi này cũng chỉ còn mình Trần Tinh cùng con quái vật này.
Rời khỏi mặt nước đứng trên không trung, tầm nhìn hắn bao quát mọi thứ, lớp đất đá phủ lên mai rùa được được gỡ bỏ bộc lộ ra một chiếc mai rùa khổng lồ. Cái đầu được giấu dưới mặt nước cũng từ từ lộ lên.
Đôi mắt nó sáng trưng như ánh đèn, chăm chú như độc xà, nó hướng về Trần Tinh rít rào. Tiếng hống vang vọng như tiếng sấm. Mặt nước cũng vì nó mà gợn sống.
Đây là lần đầu tiên đối thủ của hắn là một con quái vật, Trần Tinh không hề gấp gáp mà chú tâm quan sát đưa ra đề phòng, lợi thế của hắn chính là khoảng cách cùng "cái đầu". Chỉ cần lựa chọn chiêu thức thích hợp tiến hành công kích quấy rối con rùa này và chờ đợi độc tố Cửu Âm Hàn Thi Trảo phát tác nữa là xong, đây cũng là lý do mà Hắn bồi thêm một trảo. Mọi thứ đều được hắn tính từ trước.
Đứng trên không trung Trần Tinh liên tục phách chưởng, hắn không biết đã tung ra bao nhiêu chiêu thức về phía con quái vật này nhưng dường như tất cả đều không xi nhê gì.
Điều này làm hắn nhớ tới tháng ngày một đấm vỡ nát ngọn núi kia. Hắn bất đắc dĩ tiếp tục ra sức mà đánh.
Con rùa này dường như không phải ngu ngốc, nó nhận thấy bản thân chẳng thể làm gì Trần Tinh liền quay đầu bỏ chạy.
Hắn lập tức nhận biết được ý đồ của nó, làm sao có thể để cho nó trốn đi được? Trần Tinh đuổi theo tiếp cận hằn từ phía trên điên cuồng oanh tạc.
Bất thình lình con rùa này quay đầu, miệng nó mở lớn rồi phun ra cột nước hướng thẳng về hắn mà đi.
-Không tốt...
Không thể khinh thường cột nước này, nó như là đại pháo oanh thẳng vào người hắn. Trần Tinh chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã bị đẩy cao lên không trung.
Hắn ói ra một ngụm máu sau đó rơi tự do xuống biển. Con rùa nhanh chóng bơi lại rồi nuốt luôn hắn vào bụng.
-Rống~
Mọi thứ trở nên yên tĩnh lại sau tiếng rống đầy hưng phấn của con quái vật khổng lồ này. Nó bơi đi, ốc đảo cũng đã không còn. Chỉ có một mảnh vô biên vô tận nước biển mà thôi.
.......
Trời chiều ngả về tây, sắc vàng ánh lên sự thê lương. Nó giống như đưa tiễn một sinh mệnh đang đi đến hồi kết.
Ánh sáng rồi cùng tắt, mọi thứ bắt đầu chìm trong màn đêm.
Bỗng nhiên!
-Rầm~
Một âm thanh vang dội như phá vỡ bầu không khí ngột ngạt ảm đạm này, từ trên cao nhìn xuống men theo ánh trăng có thể thấy rõ nước biển đang dần dần bị nhuộm đỏ.
Ở dưới mặt nước đang từ từ nổi lên bóng đen to lớn. Khi nó lộ ra thì thấy đó chính là một cái mai rùa. Trên đó đang đứng một thanh niên toàn thân trang phục màu đỏ, mùi máu tanh từ trên người người này theo gió toả đi bốn phía thu hút rất nhiều cá mập bao vây xung quanh nhưng hắn chẳng thèm để ý.
Người này không ai khác chính là Trần Tinh.
Bàn tay hắn nắm chặt dường như đang cầm vật gì, khi mở nó ra thì thấy rõ ràng chính là một viên huyết sắc dạ minh châu. Hắn mỉm cười thì thào.
-Không tệ, không tệ, chẳng những suy đoán không sai còn phục hồi lại như lúc trước. Xem ra vận may của ta vẫn rất tốt.
Hắn nói xong thì tay tay đấm vào mặt biển. Chỉ nghe tiếng oanh minh cộng hưởng, một cột nước nổ mạnh lên cao kèm theo thịt nát của lũ cá mập bao vây lúc nảy.
Rõ ràng là thời kỳ đỉnh cao của hắn đã trở lại, nói đúng hơn chính là cơ thể hắn đã hồi phục.
Nguyên nhân cũng bắt nguồn từ việc Trần Tinh bị con rùa này nuốt vào trong bụng. Bên ngoài thì chơi không chết, bên trong thì việc gì hắn phải sợ.
Chẳng những như vậy, hắn còn uống rất nhiều máu có chứa linh khí của con rùa này và kết quả vô tình bổ sung đầy đủ để làm cho cơ thể trở lại thời kỳ đỉnh phong.
Trần Tinh thu dọn mọi thứ, hắn không dám chắc viên huyết sắc dạ minh châu này có phải là một trong những phần thiếu khuyết của huyền giới chi môn hay không nhưng khả năng đó rất cao nên cũng không dám thu nó vào trữ vật giới chỉ nữa mà bỏ bào hộp ngọc rồi nhét vào túi áo. Hắn muốn quay về hội hộp với chúng nữ sau đó mới quyết định tiến hành nghiên cứu.
Tiện thể hắn cũng thu luôn cái mai rùa này, đơn giản chỉ vì một đấm vừa rồi hắn có thể đấm banh xác con quái vật nhưng chỉ riêng cái mai rùa này là không có hao tổn gì.
Điều này chứng tỏ nó cũng không phải vật tầm thường. Có điều trữ vật giới chỉ thì không đủ chỗ để chứa chiếc mai và hắn cũng chỉ còn cách là mang nó bay. Hiện tại thân thể hắn đã trở về bán thần rồi nên vật nặng cách mấy không vượt quá ngưỡng 1 vạn cân là Trần Tinh có thể khao hết.
Hắn rời khỏi trong đêm nên không làm kinh động bất cứ ai cũng như không ai nhìn thấy Trần Tinh vác mai rùa, nếu chuyện này truyền ra thì không phải hắn mất hết mặt mũi sao? Ô quy là từ không phải hay ho gì.
Không đề cập đến vấn đề này, bởi vì trước mắt hắn cũng đã xuất hiện Đảo Đào Hoa rồi. Việc còn lại chỉ là thông báo chúng nữ một tiếng nữa thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT