Tiêu Xuân Thu xốc lên góc vải, nhìn thoáng, sắc mặt tái nhợt.

Thượng Quan Hiên khẽ đẩy tay anh, phủ vải trắng lại.

"Biết mình không nhìn được máu, còn cậy mạnh, không phải đã nói với cậu, như ba người trước, toàn thân bị lột."

Nhớ tới gương mặt máu thịt sặc sỡ vừa thấy, dạ dày sôi lên, thiếu chút ói ra, Tiêu Xuân Thu đứng sang bên, một tay đỡ tường, một tay xoa ngực.

Thấy anh khó chịu, Thượng Quan Hiên nói: "Cậu ra ngoài trước đi."

Tiêu Xuân Thu lắc đầu.

"Vậy qua kia ngồi." Thượng Quan Hiên chỉ góc tường ngữ khí không cho cãi lời nói.

Tiêu Xuân Thu nhìn thoáng pháp y Hàn Vũ khoé miệng treo nụ cười mờ ám, không được tự nhiên nói: "Tôi đứng là được."

"Cậu bắt tôi qua ôm cậu đúng không?"

Thấy Thượng Quan Hiên định qua, Tiêu Xuân Thu tức giận, "Cậu đứng lại! Tôi qua. Cậu và Hàn Vũ thảo luận tiếp đi."

Tiêu Xuân Thu cọ cọ sát sát không tình nguyện ngồi xuống góc tường, ngẫm lại, nghĩ mình rất uất ức, anh bình thường tuy khắc khẩu với Thượng Quan Hiên, thế nhưng Thượng Quan Hiên bắt anh làm, anh lại chưa từng vi phạm.

Càng nghĩ càng thấy mình mềm yếu dễ khi, bị Thượng Quan Hiên ép sạch, càng nghĩ càng không phục, dựa vào cái gì phải nghe Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu thẳng lưng, định phát tiết bất mãn, lại nghĩ tới Thượng Quan Hiên mắt lộ hàn quang, híp lại thần thái nguy hiểm, cái lưng vừa thẳng mềm xuống, không thể "mắng to" chỉ có thể "mắng thầm", Tiểu Xuân Thu thầm oán: Thượng Quan Hiên đồ bạo quân! Cường quyền chuyên chế!

"Cậu ở đó nhỏ giọng thì thầm cái gì? Mắng tôi đúng không?" Tâm hữu linh tê Thượng Quan Hiên lập tức hỏi.

Tiêu Xuân Thu càng hoảng sợ, yêu quái!

"Không có." Kiên quyết phủ nhận.

Thượng Quan Hiên dùng dư quang khoé mắt liếc Tiêu Xuân Thu, hừ một tiếng, quay đầu thảo luận với Hàn Vũ.

Tiêu Xuân Thu thầm nhéo một thân mồ hôi, tiếp tục thầm oán.

Hàn Vũ liếc Tiêu Xuân Thu, cười, "Cậu ta rất thú vị."

Thượng Quan Hiên mắt loé hàn quang, "Là thú vị, thế nhưng cậu nếu đánh chủ ý cậu ta, tôi cho cậu cả đời làm bạn với thi thể."

Hàn Vũ phẫn nộ, "Thiết! Tôi là pháp y, vốn là cả đời làm bạn với thi thể."

"Ý tôi là cho cậu ngủ cũng cùng thi thể ngủ, ăn cũng cùng thi thể ăn."

Hàn Vũ tuyệt không sợ, "Tôi nói Thượng Quan, cậu nổ quá lớn? Bắt tôi cùng thi thể ngủ, tính khả thi 50%, bắt tôi cùng thi thể ăn, tính khả thi 0%."

"Vậy cậu muốn thử không?" Thượng Quan Hiên khiêu khích nói.

"Stop! Yên tâm, cậu ta không phải loại tôi thích. Thật để tôi cùng thi thể ăn, chuẩn xác một tháng sụt ký. Lúc ngủ, mắt nhắm, bên cạnh bất luận là sống hay chết, đều có thể cho không tồn tại, thế nhưng ăn, hoàn toàn không được. Bất quá, đây là cách giảm béo không sai, ừ, tôi gần nhất hơi béo, cùng thi thể ăn có thể coi như giảm béo, ha hả... Thượng Quan, cách của cậu không sai!"

Thượng Quan mặt không biểu tình, "Phải không, cậu muốn xuất bản sách không, giới thiệu một ít cách giảm béo hiệu quả cấp tốc, tỷ như ngồi giữa thi thể ăn, lại tỷ như nắm một con gián bỏ vào cơm, lại tỷ như thử chút giun móc..."

"Thượng Quan Hiên, đồ biến thái!"

Ngồi ở góc phòng Tiêu Xuân Thu càng nghe càng nghĩ đè ép, dạ dày không ngừng sôi lên, không được, nghe nữa, thực sự sẽ ói.

Nhìn Tiêu Xuân Thu hầu như chạy trối chết, Hàn Vũ sắc mặt thoáng trắng bệch, nhìn Thượng Quan mặt không đổi sắc, Hàn Vũ phải thờ dài, Lãnh Diện Hồ này thực sự không phải người, chuyện ghê tởm như vậy mệt cậu ta nói ra.

Thượng Quan Hiên khinh bỉ, "Vờ mảnh mai cái gì, pháp y quanh năm giao tiếp với thi thể như cậu, ghê tởm nào không thấy, cậu bị tôi doạ? Bớt diễn đi!"

"Úc!" Hàn Vũ thay bộ mặt tươi cười, "Thượng Quan quả nhiên là Thượng Quan! Cậu không muốn nói lúc bảo bối của cậu ở, làm chi ghê tởm doạ cậu ta chạy?"

Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Nếu tôi nói muốn cậu ta ra ngoài, cậu ta sẽ chống đối, vậy không phải tốt, không cần tốn nhiều nước miếng cậu ta đã chạy."

"Thượng Quan, tôi sùng bái cậu!" Hàn Vũ khoa trương nói.

"Bớt nói nhảm, những người chết này, cậu có tìm ra đầu mối?"

Hàn Vũ đứng đắn, nghiêm túc nói: "Không nhìn ra gì, tôi kiểm tra một vòng, từ vết thương những người này đến xem, tôi nghĩ da bọn họ rất khả năng bị một lưỡi dao vừa mỏng vừa bén tước xuống, biết giết heo không? Giết heo là dùng loại dao nhọn sắc bén tước da heo."

"Tôi nghĩ câu sau của cậu hình như vô ích."

"Vô ích? Tôi chỉ sợ cậu không hiểu."

Suy nghĩ một chút, Thượng Quan hiên hỏi: "Cậu nói loại dao này là dao gì?"

"Nè!" Hàn Vũ không biết từ đâu móc ra một lưỡi dao mỏng đưa cho Thượng Quan Hiên.

Thượng Quan Hiên thoáng mở to mắt, "Đây là dao thủ thuật của cậu? Ý cậu hung thủ có khả năng dùng dao giải phẫu?"

"Không sai, tiến thêm một bước, hung thủ có thể là bác sĩ, hoặc pháp y như tôi. Chí ít hắn có tri thức mặt này, có thể tước cả bộ da hoàn chỉnh không tì vết, bất quá, không bài trừ khả năng hắn là tên giết heo. Mặc khác, trong cơ thể những người này không có bất luận thành phần mê dược, trên người không có vết thương chí mạng, vì vậy, những người này cực kỳ có thể là bị lột da sống."

Thân thể không thể động, thần kinh mảnh khảnh rõ ràng cảm nhận lưỡi dao băng lãnh từ bàn chân đâm vào, dọc theo cẳng chân, bắp đùi, đến bụng, ngực, lại đến cổ, mặt, trán, nhìn da chậm rãi bị bóc ra, bại lộ máu thịt yếu đuối, máu tươi phun trào...

Không cách nào tưởng tượng đây là sợ hãi thế nào, đau đớn thế nào, nếu người chết thật bị hại như vậy, hung thủ quả thật rất lãnh huyết, tàn nhẫn.

Thượng Quan Hiên trầm mặc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play