Nghẹn nửa ngày, Tiêu Xuân Thu gian nan hỏi: "Em không phải đã tìm được mục tiêu?"
"Em tuy tìm được, thế nhưng không có anh giúp đỡ, là không được. Cảnh cục các anh không dễ vào."
Tiêu Xuân Thu lau mồ hôi trên thái dương, cẩn thận hỏi: "Em vì sao đột nhiên hứng thú với cảnh cục bọn anh?"
"Tiểu Huyễn nói, cảnh cục các anh như vườn bách thú, rất vui, em động tâm."
Huyền Huyễn, đồ tai hoạ! Các vị đồng liêu, tôi xin lỗi, thế nhưng hảo nam không cùng nữ đấu, các cậu phải rõ nỗi khổ của tôi...
Cùng lúc đó, Huyền Huyễn đùa giỡn sóc chuột, điểm điểm cái mũi của nó, nở nụ cười: "Tiêu Xuân Thu ngu ngốc kia, tao là tốt cho mọi người, Tiểu Khả có mục tiêu ở ngoài, sẽ không quấy rầy mục tiêu bên trong như chúng ta, đúng không?"
"Chi!" Sóc chuột hoàn toàn đồng ý.
...
Buổi sáng, cả cảnh cục ầm ĩ.
"Uy uy, nghe chưa, hôm nay Tiêu tổ trưởng dẫn theo một siêu cấp mỹ nữ."
"Đâu chỉ nghe, tôi còn tận mắt thấy, cô ấy thật đẹp!" Mắt đầy sao.
"Rất đẹp?"
"Ừ, ừ, tuyệt thế mỹ nhân!" Chảy nước miếng.
"Mỹ nhân a?" Ước ao...
"Thế nhưng, Tiêu tổ trưởng công nhiên dẫn bạn gái tới, không sợ Lãnh Diện Hồ nổi trận lôi đình sao?"
Nhớ tới gương mặt như thiên niên hàn băng của Thượng Quan Hiên, mọi người không hẹn rùng mình.
"Lãnh Diện Hồ có phải thích Tiêu tổ trưởng?"
"Nói nhảm, có mắt đều nhìn ra, cảnh cục này, ngoại trừ Tiêu tổ trưởng, ai may mắn được Lãnh Diện Hồ mỹ nhân mỉm cười đối đãi?"
"Thế nhưng Tiêu tổ trưởng hình như không có tự giác."
"Hắc hắc, cậu không phải không biết thần kinh Tiêu tổ trưởng đặc biệt độn."
"Cậu nói, Lãnh Diện Hồ nổi lửa, có thể răng rắc tiểu mỹ nhân không."
"Có thể."
"Lời nói chi sớm, có lẽ mỹ nhân không phải người kia của Tiêu tổ trưởng?"
"Cũng đúng."
"Mặc kệ thế nào, hôm nay nhất định là ngày lành, những ngày nặng nề của chúng ta rốt cuộc có màu sắc."
"Ừ, ừ, ừ..."
"Các đồng chí, chúng ta phải thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
"Thời khắc cảnh giác, đi xem náo nhiệt!"
Đáng thương bầy thỏ trắng đơn thuần, sói đã vào, còn mơ mộng không biết, định đi xem náo nhiệt, ai!