Sợi lông chim kia tựa hồ có sinh mệnh, thấy Nguyệt Vũ đuổi theo, liền bay về trước.

Nguyệt Vũ gấp, cũng không ngẫm lại đã bám sát.

Chạy chạy dừng dừng, Nguyệt Vũ chạy theo sợi lông chim vào sâu trong khu rừng, chui qua một lùm cây cao nửa người, tới một nơi chưa bao giờ tới.

Sau đó là xứ sở điểu ngữ hoa hương, hoa dại không biết tên nở đầy bãi cỏ, giữa đó, thỏ, sóc, hươu sao, hồ ly... các loại động vật hoà thuận vui vẻ tụ tập, lũ chim xổm trên đầu khoan khoái hát ca.

Sợi lông chim bay vào giữa bầy, cuộn tròn bất động trên người một tiểu bạch hổ.

Nguyệt Vũ đột nhiên linh hồn xuất khiếu, nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm tiểu bạch hổ, trong mắt đã không thấy sợi lông chim sáng lạn, chỉ có đứa bé mặc đồ trẻ em liền thân giữa bầy động vật.

Bé duỗi tay sờ kim vũ trên người, hàm răng trân châu lộ thịt cười rất vui vẻ, quay đầu thấy Nguyệt Vũ ngây ngốc đứng bên, y y nha nha vươn tay đòi ôm.

Nguyệt Vũ mê muội bước tới, trước xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lên người, rồi hết sức cẩn thận ôm đứa bé mềm mại kia.

Bé chuyên chú nhìn Nguyệt Vũ một lát, cười càng vui, cố gắng vươn tay sờ mặt cậu.

Đáng tiếc tay ngắn, quần áo trên người lại dày, sờ mấy lần cũng không tới mặt.

Miệng của bé bĩu bĩu, mũi tròn đỏ ửng, lã chã bật khóc.

Nguyệt Vũ hoảng thần, vội dán mặt lên để bé sờ đủ.

Bé dùng tay vỗ mặt Nguyệt Vũ, hưng phấn khoa tay múa chân, Nguyệt Vũ hầu như ôm không được.

Vì sợ ngã bé, cậu chân tay lúng túng ngồi xuống, si ngốc nhìn đôi ngươi bích sắc, khuôn mặt tinh xảo.

Nguyệt Vũ cảm thấy mình nằm mơ, sao lại có bảo bảo đáng yêu như vậy, còn một mình ở đây? Cha mẹ bảo bảo đâu? Không cần bảo bảo? Vậy cậu có thể ôm bảo bảo về nhà sao?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Vũ bỗng nhiên hồi thần, lập tức nhìn quanh, không thấy có ai, nhỏ giọng gọi mấy tiếng: "Có ai không? Có ai không? Nếu không có, bảo bảo này cháu ôm về nhà."

Nguyệt Vũ không muốn lớn tiếng, sợ cha mẹ bé ở gần, nếu dẫn bọn họ tới, cậu không thể ôm bảo bảo về, thế nhưng không nói một lời, lại cảm thấy xấu hổ, cân nhắc xong, cậu quyết định dùng âm lượng nhỏ như ong mật.

Tượng trưng gọi hai tiếng, không ai đáp, Nguyệt Vũ thầm mừng như điên, cúi đầu nhìn bé cười đến ngọt ngào trong lòng, mặt trướng đỏ bừng, nói năng lộn xộn: "Bảo, bảo, bảo, về nhà với anh nha?"

Bé dùng mặt cười đáp lại, Nguyệt Vũ kích động tay có chút run, vừa định xoay người bỏ chạy, cổ áo bị kéo.

Nguyệt Vũ cả kinh, nhìn lại, chỉ nhìn thấy hai người đàn ông mặc bạch y, búi tóc dài thanh hoa xuất trần đứng sau lưng mình.

Bé thấy hai người, lại y y nha nha gọi, Nguyệt Vũ rõ ràng nghe bé phát ra âm đơn "Cha~ cha~ "

Huyền Tùy Vân ôm lấy Huyền Huyễn từ trong tay Nguyệt Vũ kinh nghi bất định, dùng ngón tay bắn trán cậu, "Tiểu quỷ này, tính dẫn Tiểu Nguyệt của bọn chú đi đâu?"

Bị bắt tại trận Nguyệt Vũ mặt đỏ tai nóng, "Cháu, cháu, cháu..."

Vân Hoàng duỗi tay sờ đầu Nguyệt Vũ, "Tiểu Nguyệt phải ở cạnh các chú, duyên phận hai đứa còn chưa tới."

Nguyệt Vũ nhìn Vân Hoàng thanh lãnh tuấn dật, nửa ngày, chân thật mà nghiêm túc hỏi một câu: "Ý chú là sau này cháu còn có thể thấy bảo bảo?"

Vân Hoàng có chút kinh ngạc Nguyệt Vũ thông minh, gật đầu, "Phượng hoàng vũ của Tiểu Nguyệt chọn cháu, duyên của hai đứa đã kết."

"Sau này là bao lâu?"

Huyền Tùy Vân cười, anh để Huyền Huyễn vào lòng Vân Hoàng, xổm xuống nhìn thẳng Nguyệt Vũ, "Không lâu."

"Không gạt cháu?" Nguyệt Vũ tìm kiếm cam đoan.

"Không gạt cháu, sau này cháu phải chiếu cố tốt bảo bối của bọn chú."

Nguyệt Vũ nặng nề gật đầu, cảm thấy không đủ, lần thứ hai dùng sức gật.

"Ngoan."

Huyền Tùy Vân tháo phượng hoàng vũ quấn trên người Huyền Huyễn xuống đưa cho Nguyệt Vũ, "Tặng cháu."

"Tặng cháu? Vì sao?"

Huyền Tùy Vân nghĩ một lát, cười nói: "Làm sính lễ, ha hả."

Vân Hoàng đá một cái, "Nói bậy gì đó."

Nói cũng kỳ quái, sợi lông chim dài 1m kia vào tay Huyền Tùy Vân đã biến thành một sợi nho nhỏ, không khác lông chim bình thường.

Nguyệt Vũ nhìn kinh ngạc cực kỳ.

"Duỗi tay ra."

Huyền Tùy Vân đặt nó vào tay Nguyệt Vũ, Nguyệt Vũ định sờ, lông chim bỗng từ giữa lòng bàn tay, biến mất.

Nguyệt Vũ lật qua lật lại, kinh ngạc đến trừng to mắt.

Huyền Tùy Vân vỗ tay cậu, "Đừng tìm nữa, phượng hoàng vũ đã vào thân thể cháu."

"Vào thân thể cháu?"

"Ừ, được rồi, cháu phải về, nếu không, anh cháu sẽ gấp đến điên."

Nguyệt Vũ ngẩng đầu nhìn Huyền Huyễn trong lòng Vân Hoàng, không nguyện đi, nghĩ nửa ngày, lấy hết dũng khí hỏi Vân Hoàng: "Cháu có thể hôn bảo bảo sao?"

Vân Hoàng chần chừ một chút, xổm xuống.

Bẹp! Nguyệt Vũ một hơi hôn lên môi Huyền Huyễn, "Bảo bảo, phải nhớ anh nha."

Thấy bảo bối của mình ăn thiệt, Huyền Tùy Vân và Vân Hoàng trợn tròn mắt.

Huyền Huyễn dùng tay kéo cổ áo Nguyệt Vũ, đôi mắt to tròn tràn đầy không tha.

"Tiểu, tiểu quỷ này!" Huyền Tùy Vân giơ chân.

Hồi thần Vân Hoàng trái lại không cảm thấy gì, đứa bé này là mệnh định một nửa của con trai, thiệt này sẽ ăn, chỉ là sớm muộn.

"Mau đưa thằng bé về, nếu không người của Miêu gia sẽ gấp chết." Vân Hoàng giục Huyền Tùy Vân.

"Thật là tiện nghi tiểu quỷ này, đi thôi, chú dẫn cháu về."

Nhìn Huyền Tùy Vân ôm Nguyệt Vũ biến mất giữa rừng, Vân Hoàng lau mồ hôi trên trán Huyền Huyễn, ôn nhu cười, "Ánh mắt Tiểu Nguyệt không sai."

Tựa hồ nghe hiểu lời Vân Hoàng, Huyền Huyễn cười cong mắt.

Khi Miêu Mộ Thanh cõng Miêu Mộ Linh về đến nhà, kinh dị phát hiện Nguyệt Vũ cư nhiên ở đó.

Nhưng mà, kỳ quái là, Nguyệt Vũ dĩ nhiên hoàn toàn không nhớ hôm nay ra ngoài, ký ức bảo lưu đến trước khi ngủ trưa.

Đối này, Miêu Mộ Thanh tâm tồn lo âu, thế nhưng ngày đó phái người lật tung ngọn núi, cũng không tìm được người hay vật khả nghi, lại quan sát mấy ngày, càng không phát hiện Nguyệt Vũ có gì dị thường, thế nên dần dần quên lãng.

Bao nhiêu năm sau, khi Nguyệt Vũ gặp lại Huyền Huyễn ở bệnh viện, không biết thế nào, anh cực kỳ khát vọng hôn cậu, mà sự thật, anh cũng sắc đảm bao thiên hôn, kết quả bị Huyền Huyễn thả lửa đốt trụi mái tóc và áo bác sĩ, duyên phận giữa bọn họ lần thứ hai kéo dài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play