Huyền Huyễn xa xa đã thấy Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên không biết tranh luận gì.

Cậu không khỏi buồn cười, thế nào mỗi lần gặp hai người luôn cãi nhau.

Xung quanh tựa hồ cúi đầu khổ công, thế nhưng Huyền Huyễn thấy thế nào cũng nghĩ bọn họ vểnh tai tuỳ thời chú ý "tình hình chiến đấu" mới nhất của hai người kia.

Đường Vân thấy Huyền Huyễn, qua chào cậu.

"Lão đại và Tiêu tổ trưởng đang tiến hành tranh luận thường lệ, nhất thời nửa khắc sẽ không đình chiến, tạm thời để tôi chiêu đãi cậu, muốn uống nước lọc hay nước trái cây?"

"Nước trái cây? Có mùi gì?"

"Chỉ có một loại, nước chanh." Đường Vân lén nhìn Thượng Quan Hiên đạm nhiên đứng nghe Tiêu Xuân Thu kháng nghị, nhỏ giọng bổ sung một câu: "Thức uống yêu thích của lão đại chúng tôi, bằng không, sẽ không xuất hiện ở đây, cậu chỉ có thể chọn uống nước lọc."

Huyền Huyễn có chút kinh ngạc, cậu liếc Thượng Quan Hiên như thiên niên băng sơn, muốn tìm ra dấu vết liên quan giữa người này và nước chanh.

Đường Vân hắc hắc hai tiếng, "Có phải không thể tin? Bí mật này là Tiêu tổ trưởng tuôn ra, khi nghe được, chúng tôi quả thực có thể dùng khiếp sợ hình dung..."

Bên kia Thượng Quan Hiên hữu ý vô ý liếc bên này, Đường Vân nhất thời đứng ngồi không yên, cười khan vài tiếng, ném một câu: "Tôi đi rót nước cho cậu." Bỏ trốn mất dạng.

Huyền Huyễn mỉm cười, ở đây quả thực thú vị như tưởng tượng, đáng tiếc chân Tiểu Khả bị thương, bằng không nhất định cao hứng thấy chỗ náo nhiệt này.

Nhận thấy hành động của Thượng Quan Hiên, Tiêu Xuân Thu cũng nhìn về phía bên này, anh vừa thấy Huyền Huyễn, lập tức vứt bỏ Thượng Quan Hiên, lao tới.

Một khắc đó, Huyền Huyễn thấy trong mắt Thượng Quan Hiên toát ra ánh sáng có tính địch ý.

Nghiền ngẫm cười, Huyền Huyễn bình tĩnh đi về phía Tiêu Xuân Thu.

Huyền Huyễn hảo hữu vươn tay, "Huyền Huyễn, lần trước gặp một lần ở bệnh viện."

"Thượng Quan Hiên."

Tượng trương nắm tay một cái, chưa kịp buông, Tiêu Xuân Thu một phát xoá sạch tay Thượng Quan Hiên, đối Huyền Huyễn nói: "Không cần quen loại người bá đạo không nói lý này."

Thượng Quan Hiên trên mặt không biểu tình, không phản bác, ưu nhã thu hồi tay.

"Cậu là đại sư thu phí đắt đỏ cậu ta thường đọng bên mép?"

"Không sai." Huyền Huyễn hào phóng thừa nhận.

"Thượng Quan Hiên, cậu thật nhiều chuyện!" Tiêu Xuân Thu tàn bạo trừng Thượng Quan Hiên.

"Lẽ nào cậu không nhiều chuyện? Cậu không nói, tôi thế nào biết cậu ta là tư sản."

"Cậu, tôi—— tôi không chấp nhặt với tiểu nhân như cậu! Huyền Huyễn, cậu đừng nghe cậu ta!"

Huyền Huyễn nghiêm túc nói: "Anh ta cũng không nói lung tung, tôi đích xác thu phí rất đắt."

"Huyền Huyễn, cậu thế nào cùng cậu ta——"

Thượng Quan Hiên nói: "Sau này thu đắt hơn, miễn cho cậu ta nhiều tiền ăn chơi đàng điếm."

Tiêu Xuân Thu phát hoả, "Thượng Quan Hiên! Cậu nói ai ăn chơi đàng điếm? Cậu nghĩ tôi là cậu sao? Cậu nghĩ tôi không biết mấy bình nước chanh trong phòng làm việc của cậu từ đâu ra? Không phải cậu câu tam đáp tứ về!"

"Nga!" Mọi người bừng tỉnh đại ngộ.

Bàn dân vốn định nghị luận, thế nhưng bị ánh mắt băng lãnh của Thượng Quan Hiên đảo qua, lập tức cúi đầu, không dám hé răng.

"Đó là tôi mua cho cậu."

"Úc!" Mọi người kinh dị.

"Cậu lừa ai?"

"Lừa cậu."

Huyền Huyễn nhìn bàn dân chờ mong xem kịch, cuối cùng có chút lương tâm, đúng lúc ngăn lại Tiêu Xuân Thu, "Anh ta rõ ràng giỡn anh, anh thế nào nhảy vào?"

Tiêu Xuân Thu cảnh giác, nhìn bốn phía gục đầu làm bộ bận rộn, lại nhìn Thượng Quan Hiên mắt hiện tiếu ý khả nghi, nghẹn nửa ngày, nửa chữ không nói nên lời, túm Huyền Huyễn nổi giận đùng đùng bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play