Mùi hôi rét lạnh bay theo từng tiếng quát oán hận cấp tốc rót vào xoang mũi Nam Cung Thiên, không chờ bàn tay toả ra mùi vị khác thường kia quấn lên, Nam Cung Thiên đã cấp tốc rút ra một thanh chủy thủ sắc bén chém nó xuống, ông xoay người quả đoán chặt đứt đầu đứa bé kia, chất lỏng tím đen bắn đầy người ông.

Cái đầu nho nhỏ nhanh như chớp lăn tới bên chân Hà Phỉ, mở to đôi mắt trống rỗng nghiêng nghiêng nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên.

Thi thể không có đầu dùng bốn cái chân run rẩy đừng dậy, gian nan bò ra rương thủy tinh.

Cái giọng ghê rợn hầu như dán lỗ tai Nam Cung Thiên lần thứ hai vang lên: "Cha ơi, sao cha làm vậy với nó, nó là cháu cha, cha biết không, nghiệt chủng trong bụng Nam Cung Đồng cũng bị ngâm ở đây, cha thấy nó không? Nó đang cầu cha cứu nó, cầu người ông này cứu nó, sao cha không làm? Ha ha, ha ha..."

Nhìn không thấy người, chỉ có tiếng cười thê lương không ngừng văng vẳng bên tai.

Nam Cung Thiên biết mình không thể tự loạn đầu trận tuyến, nếu không chết là ông.

"Ta biết là ta xin lỗi con, có bản lĩnh thì tới lấy mạng ta, thấy con của con không, kết cục của nó cũng là kết cục của con!"

Nói xong, Nam Cung Thiên vẫy tay lại chặt đứt một chân của thằng bé.

Nam Cung Đường trong tối, ông ở ngoài sáng, chỉ có bức Nam Cung Đường ra ông mới có một đường sinh cơ.

"Mày giết con tao, mày giết con tao, tao giết mày!"

Té ngã trên đất Hà Phỉ đột nhiên giãy dụa bò dậy dùng trâm gài tóc hung hăng đâm vào lưng Nam Cung Thiên.

Nam Cung Thiên không đề phòng Hà Phỉ đột nhiên làm khó dễ, vốn ông có thể trốn thoát, thế nhưng dưới chân bị vấp khiến ông chao đảo, trâm gài tóc bén nhọn đã đâm sâu vào.

"Tao giết mày! Tao giết mày!" Hà Phỉ dùng hết sức đâm trâm gài tóc vào lưng Nam Cung Thiên.

"Sao nào, cha, mùi vị bị phản bội thế nào? Khoái lắm đi." Giọng Nam Cung Đường lại vang lên.

"Mày làm gì với bà ấy?"

Hôm qua Hà Phỉ vẫn bình thường, những đến tối bà liền thay đổi, nhất định là Nam Cung Đường làm tay chân gì.

"Đổi một linh hồn cho bà ta thôi, cha biết tôi đổi linh hồn ai vào không? Nam Cung Đồng, là Nam Cung Đồng, Nam Cung Đồng bị tôi bức điên, cha nhất định không ngờ được đi, ha ha..."

Tiểu Đồng?

Nhìn Hà Phỉ hai mắt đỏ tươi, tay dính đầy máu, vốn muốn giết bà Nam Cung Thiên chần chừ.

Đây là con gái ông, con gái...

"Kẻ như ông cũng biết mềm lòng? Ban đầu khi ông dùng mẹ con tôi, cha con tôi làm vật thí nghiệm đào tạo anh cổ sao ông không mềm lòng!"

Rương thủy tinh trước mặt đột nhiên vỡ tung, một miếng thủy tinh bén nhọn đâm vào người Nam Cung Thiên.

Nam Cung Thiên hừ ra một tiếng, ông không phản kháng, ông đang chờ một cơ hội, Nam Cung Đường chỉ là quỷ hồn, ông nhìn không thấy nó, ông chỉ có thể đợi Nam Cung Đường chủ động hiện thân.

Dưới ánh đèn, một cái bóng cực nhạt xuất hiện, nhìn nó tới gần, Nam Cung Thiên nhào lên.

Ông đang cá, cá lá bùa Nguyệt Vũ cho ông có thể đối phó Nam Cung Đường, đây là cơ hội duy nhất của ông.

Ánh vàng hiện ra, nghe một tiếng hét thảm ngắn ngủi, Nam Cung Thiên biết mình cá thắng.

Ông phun ra ngụm máu loãng, chật vật bò dậy tính chạy.

Âm thể Nam Cung Đường bị bùa của Huyền Huyễn đánh cho hiện ra, tối qua vốn anh đã bị bùa trong tay Nam Cung Kỳ bị thương, giờ là lần thứ hai, có thể nói họa vô đơn chí.

Nam Cung Đường trước mắt đã không thể nói là người, hoặc nói không phải một người hoàn chỉnh, anh chỉ có nửa người, nửa mặt, nửa thân thể.

Nhìn Nam Cung Đường người không ra người quỷ không ra quỷ, Nam Cung Thiên không khỏi sợ.

Nam Cung Đường kéo nửa thân thể từng bước lại gần Nam Cung Thiên đang trọng thương, chỉ cần anh còn nửa hơi thở, anh cũng phải giết người đàn ông sinh dưỡng mình.

Anh không thể quên thống khổ của mẹ, không thể quên cái chết của vợ, càng không thể quên đứa con đáng thương kia, Nam Cung Thiên súc sinh này vì đạt được mục đích, cưới người mẹ là cổ nữ của anh, sinh ra quái vật nửa người nửa cổ như anh, càng tán tận lương tâm là ông dĩ nhiên dùng trứng của mẹ và tinh tử của anh rót một thai nhi vào thân thể vợ anh, một quái vật trời sinh, ông thậm chí không cho nó cơ hội lớn lên, cứ thế bóp chết lấy ra đào tạo thành anh cổ, đây là nỗi hận không thể xua tan, chỉ có nợ máu trả bằng máu mới có thể dẹp yên oán hận ngập trời này, cho dù chết, anh cũng phải giết Nam Cung Thiên, giết tất cả những kẻ họ Nam Cung! Anh bắt bọn họ chết không toàn thây nhận hết dằn vặt để đền lại thống khổ mẹ và vợ con anh đã chịu!

Nhìn Nam Cung Đường từng bước lại gần, Nam Cung Thiên giãy dụa bò ra ngoài, ông không muốn chết, không muốn chết...

Mấy cái rương thủy tinh ngâm trẻ con bỗng nhiên nổ tung, chất lỏng dính ướt đổ đầy đất, mỗi một đứa bé như có sinh mệnh bò về phía Nam Cung Thiên cả người đầy máu, chúng bắt lấy tay ông, cắn chân ông, đè ông lại trên đất.

"Cút ngay, cút..."

Kinh khủng vạn phần Nam Cung Thiên liều mạng giãy dụa, bất đắc dĩ lại là uổng công.

Nam Cung Đường cúi mình, dùng bàn tay phải chỉ thừa lại xương vô tình thọc vào mắt Nam Cung Thiên.

Thống khổ cực độ khiến Nam Cung Thiên cao giọng thét thảm.

"Ông biết đau sao? Ông có hay bọn tôi cũng biết đau!"

Tay dừng sức, Nam Cung Đường cứ thế móc sống đôi mắt của Nam Cung Thiên.

Máu chảy như trút.

Nam Cung Đường như điên rồi dùng mảnh vỡ thủy tinh sắc bén đâm vào người Nam Cung Thiên, anh không cho phép ông chết dễ như vậy, anh muốn ông nếm đủ thống khổ sống không bằng chết!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play