Nghe được ba chữ "Miêu Mộ Thanh", trên mặt Đường Mẫn không biểu hiện bao nhiêu kinh ngạc, ngược lại còn lộ ra mê mang, tựa hồ trong lúc nhất thời nhớ không rõ Miêu Mộ Thanh là ai.

Vu Diêu thu thần sắc của cô vào mắt, trong lòng không khỏi nghi hoặc, Đường Mẫn không biết Miêu Mộ Thanh khả năng rất thấp, cho dù chưa từng gặp người, cũng nên nghe danh, khác không nói, thậm chí anh xa ở Tây Tạng còn biết Miêu Mộ Thanh, thế nhưng Đường Mẫn phản ứng rất dị thường, Vu Diêu ẩn ẩn cảm thấy, cái tên Miêu Mộ Thanh đối Đường Mẫn mà nói là xa lạ.

Đại khái là nhận ra hoài nghi của Vu Diêu, trong mắt Đường Mẫn lóe lên kinh hoảng, là kinh hoảng bí mật bị người nhìn rõ.

Cô lơ mắt đi che giấu, bi thương lẩm bẩm: "Anh ấy giờ đã vậy, nhiều một người thăm, thiếu một người thăm cũng có khác gì đâu, anh ấy, anh ấy chỉ là đang chờ chết," Nói đến đây, thần sắc Đường Mẫn thống khổ, tay ôm lấy tay run rẩy nói: "Tôi không chỉ một lần muốn kết thúc thống khổ của anh ấy, tôi định tự tay giết anh ấy, sống đối anh ấy mà nói còn thống khổ hơn chết, nhưng tôi lại hy vọng anh ấy có một ngày sẽ tỉnh lại, đáng tiếc tỉnh lại cũng là thống khổ, người đã chết rồi..."

Đường Mẫn nói năng lộn xộn, Vu Diêu hoàn toàn bắt không được trọng điểm.

"Anh đi đi." Đường Mẫn đột nhiên lạnh nhạt, "Anh ấy chưa chắc sẽ thích các vị tới thăm, anh ấy thích..."

Chỉ là nửa câu, Đường Mẫn không nói xong đã rời đi.

Vu Diêu đứng bên giường nhìn chằm chằm Nam Cung Đường say ngủ một hồi, bỗng nhiên, anh duỗi tay ấn lên trán Nam Cung Đường một cái.

...

Được biết mình mất đi hành tung của Vu Diêu trên địa bàn, Nam Cung Kỳ mắng thuộc hạ cẩu huyết lâm đầu, khi đang giơ chân, thuộc hạ đột báo: Vu Diêu xuất hiện.

Khi Nam Cung Kỳ đuổi tới, chỉ có thể thấy Vu Diêu lên một chiếc tắc xi tuyệt trần mà đi.

"Anh ta từ đâu đi ra?" Nam Cung Kỳ âm trầm hỏi.

"Trại an dưỡng." Một thuộc hạ cẩn thận trả lời.

Trại an dưỡng? Anh ta tới đó làm gì? Lẽ nào...

Nam Cung Kỳ lo lắng, khi anh định đi xác nhận, đột nhiên thấy Nam Cung Thiên sắc mặt đại biến từ bệnh viện vọt ra.

Nam Cung Kỳ không quản được cái khác, vội hỏi: "Cha, sao vậy?"

Nam Cung Thiên đã bi lại hoảng, "Tiểu Bích, Tiểu Bích chết rồi."

...

"Nam Cung Thiên này có thù với ai, con cái đều chết thảm vậy?" Tiêu Xuân Thu nhỏ giọng hỏi Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn còn đang suy nghĩ cái ôm phảng phất dùng hết khí lực toàn thân vừa rồi của Nguyệt Vũ, đối câu hỏi của Tiêu Xuân Thu chỉ là tiềm thức ừ một tiếng.

Một khắc đó, cậu cảm nhận rõ nỗi sợ của Nguyệt Vũ, phát ra từ nội tâm, Nguyệt Vũ quyết không phải vì Nam Cung Bích chết mà sợ, vậy, anh đang sợ gì?

Không khỏi, Huyền Huyễn thấy lo lắng, lông mày nhíu càng chặt.

Tiêu Xuân Thu gãi đầu, có chút quan tâm hỏi: "Hôm nay sao nhíu mày hoài vậy? Ưu buồn không thích hợp với cậu, tuy khi chém tôi cậu đích xác rất đáng ghét, nhưng không thể phủ nhận cậu hợp với cái vẻ phấn chấn ấy."

Cảm giác Huyền Huyễn cho người là sự bình tĩnh vẫn giữ cho dù trong nghịch cảnh nguy nan, loại người bình tĩnh tự nhiên đó, có thể cho người lòng tin, cho người phấn chấn, thậm chí là một loại tường hòa an bình.

Huyền Huyễn than một tiếng: "Đại khái là thời kỳ mãn kinh, phiền não tự nhiên nhiều."

Thời kỳ mãn kinh?

Tuy trường hợp không đúng, nhưng Tiêu Xuân Thu vẫn không nhịn được, nghẹn cười.

Nhìn Nam Cung Bích thần sắc trắng bệch nét mặt đáng sợ, khuôn mặt của Nam Cung Thiên xám trắng, tựa hồ lập tức già đi rất nhiều, trong vòng một ngày, con gái, con trai lần lượt chết thảm, thảm trọng đả kích này khiến Nam Cung Thiên hầu như không chống nổi, nhưng càng nhiều là sợ hãi, trong nháy mắt ấy, ông nhớ tới sân khấu múa rối Nguyệt Vũ đã kể, vở kịch một nhà Nam Cung chết thảm, rét, vào sâu cốt tủy lan khắp toàn thân.

"Xin lỗi, không thể cứu được Nam Cung Bích." Nguyệt Vũ nói.

Nam Cung Thiên miễn cưỡng nhấc lên tinh thần, "Tam thiếu gia đã giúp, nếu không——"

Nếu không, Nam Cung Bích có lẽ sẽ chết không toàn thây, lấy hung tàn của hung thủ, đây là rất có khả năng.

Nguyệt Vũ không nói gì thêm, "Cần gì thì tìm tôi, cái này ông cầm đi, có chút tác dụng nhỏ."

Nam Cung Thiên nhận, đó là bốn lá bùa gấp thành hình tam giác.

"Tam thiếu gia, hình như nhiều——" nói phân nửa, Nam Cung Thiên dừng lại.

Tuy chỉ có nửa câu, Nguyệt Vũ lại hiểu, nói: "Ông không phải còn một Đại nhi tử Nam Cung Đường sao?"

Nhắc tới Nam Cung Đường, Nam Cung Thiên đột nhiên trầm mặc.

Sát ngôn quan sắc, Nguyệt Vũ không khỏi ngạc nhiên, bỗng nhiên anh nhớ tới hôm nay ở bệnh viện Thiên Nhân tựa hồ không thấy Nam Cung Đường.

Ra vẻ sợ Nguyệt Vũ sẽ hỏi, Nam Cung Thiên cảm ơn xong đã cùng Nam Cung Kỳ mang theo thi thể Nam Cung Bích vội vã rời đi.

"Thượng Quan Hiên, vụ án này phỏng chừng là án không kết." Tiêu Xuân Thu nhìn vụn rơm đầy đất thở dài, Nam Cung Thiên không phối hợp, cả thi thể cũng bảo vệ chặt chẽ.

Thượng Quan Hiên trái lại bình tĩnh: "Có quả sẽ có nhân, có nhân sẽ có quả, Huyền Huyễn cậu thấy thế nào?"

Huyền Huyễn nhìn Nguyệt Vũ đi về phía mình, không đáp.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play