Nguyệt Vũ chỉ ngạc nhiên mấy giây, trong nháy mắt xe đã như tên rời cung bắn nhanh mà ra.
Con đường không xa phía trước vừa lúc đèn xanh đèn đỏ, xe kẹt ở đoạn này rất nhiều, Nguyệt Vũ chậm một bước bị kéo ra khoảng cách với BMW đen và Ferrari đỏ, cộng thêm Nam Cung Bích và Phan Lịch không cần mệnh lạng lách lung tung, cự ly cũng ngày càng xa.
Xe Nguyệt Vũ bị Miêu Mộ Linh lái, xe này là của Huyền Huyễn, bình thường là cậu dùng, lại nói đây là lần đầu tiên Nguyệt Vũ lái nó.
Xe của Huyền Huyễn không có tiêu chí đặc biệt, bề ngoài bình thường, thậm chí có chút cũ nát, là loại xe dỏm trộm cũng khinh thường, vì vậy Nguyệt Vũ không biết xe của cậu thuộc hiệu gì.
Vốn Nguyệt Vũ lo lắng tính năng nó bình thường, truy tung BMW đen và Ferrari đỏ phảng phất rơi vào điên cuồng kia sẽ có trắc trở, nhưng anh kinh ngạc phát hiện xe này bất kể là tốc độ hay tính năng đều nhỉnh hơn chiếc Porsche của mình một chút, riêng từ vẻ ngoài cũ nát, thật là cực kỳ ngoài dự liệu.
Anh không khỏi kinh ngạc hỏi: "Tiểu Nguyệt, xe của cậu hiệu gì?"
"Hiệu Huyền Huyễn." Huyền Huyễn nửa vui đùa, bên môi mang theo đắc ý, lộ ra thần thái phi dương, "Đây là trân châu trong đống rạ, nếu không phải bề ngoài bị tôi làm cho cũ, Tiểu Khả sớm đã lấy."
"Cải tạo xe?"
"Ừ, chuyên tâm đi, cá sắp không thấy bóng, hai người kia là ai?"
Nguyệt Vũ sẽ không làm chuyện vô nghĩa, Huyền Huyễn suy đoán hai người kia rất có khả năng liên quan tới Nam Cung gia.
"BMW đen là Nam Cung Bích, Ferrari đỏ cậu đoán là ai?"
Huyền Huyễn chỉ nghĩ một giây, "Phan Lịch."
"Tiểu Nguyệt thật thông minh." Nguyệt Vũ khen.
Nam Cung Bích và Phan Lịch như kẻ bỏ mạng, không quan tâm tất cả bão xe như bay.
Có băn khoăn Nguyệt Vũ thủy chung rơi vào sau, Huyền Huyễn thả ra Shikigami truy tung, để ngừa mất bóng.
Nhìn hỏa phượng chấn sí bay cao, cậu sững sờ.
Nhận ra dị dạng của cậu, Nguyệt Vũ phân tâm hỏi: "Sao vậy?"
"Phượng —— hoàng." Huyền Huyễn lẩm bẩm, cậu quay đầu nhìn Nguyệt Vũ: "Tôi tính thả ra hỏa lộ, nhưng không biết thế nào lại là phượng hoàng."
"Đạo thuật của cậu không nhạy?" Đây là khả năng đầu tiên Nguyệt Vũ nghĩ tới, rồi lập tức phủ quyết, Huyền Huyễn không phải tam lưu thiên sư, đạo thuật không nhạy sẽ không xảy ra trên người cậu.
Huyền Huyễn lắc đầu, mở lòng bàn tay, ở đó hồng quang lưu động, một cục bông màu đỏ xuất hiện.
Uế đỏ hồng, lông tơ mềm vụn, vũ vĩ ngắn ngủn mà xinh đẹp, móng vuốt be bé...
Nguyệt Vũ vốn định nói là gà, nhưng trực giác báo cho anh, nếu nói ra, cục bông đỏ sẽ mất hứng, tuy rằng đó chỉ là huyễn thể, nhưng nói không chừng Huyền Huyễn sẽ cho mình một cái liếc trắng.
"Phượng, sồ phượng."
Huyền Huyễn thần tình phức tạp xoa bé con lông xù kia, nhìn nó loạng choạng thân mật cọ tay mình, cậu không khỏi cười khẽ.
Tựa hồ có gì đang thay đổi, cảm giác thoát ly khống chế kia khiến Huyền Huyễn bất an, cậu nghĩ, linh lực của mình vỡ đê, không ngừng tăng lên trong thân thể. Phượng từ thời kỳ viễn cổ đã là một trong tứ đại thủ hộ thần, bằng linh lực của cậu không phải không thể gọi về Chu Tước, chỉ là không dễ dàng như vậy.
Khép lại lòng bàn tay, thu hồi sồ phượng, đồ đằng tựa hồ rõ hơn, đại thể có thể thấy, Huyền Huyễn xuất thần, quả nhiên bị Nguyệt Vũ nói trúng, là phượng hoàng.
"Tiểu Nguyệt, có người theo chúng ta." Nguyệt Vũ bỗng nhiên nói.
Huyền Huyễn rùng mình, nhìn lại.
Một chiếc xe thể thao mui trần màu lục rất mốt bám theo sau bọn họ, ngồi ở ghế lái là một thằng hề mặt mày âm trầm.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT