Vì Trần Nặc và La Minh là người đầu tiên thấy con tinh tinh, nên Huyền Huyễn hỏi cực kỳ cẩn thận, sau lại hỏi bọn Yến Dương, hỏi xong, cậu trầm ngâm: "Khoảng cách giữa cảnh cục và bệnh viện Thiên Nhân xa như vậy, vì sao sẽ xá cận cầu viễn, chạy tới đây cầu cứu?"
La Minh vỗ đầu: "Huyền Huyễn cậu thật là nói trúng điểm mấu chốt, vấn đề này bọn tôi vẫn không chú ý, tôi đã hỏi Đường Vân, theo lời cậu ấy kể người chết là Nam Cung Đồng, con gái Nam Cung Thiên, tối qua vợ chồng Nam Cung Thiên ở bệnh viện, vì sao Nam Cung Đồng gọi tinh tinh thiên sơn vạn thủy tới cảnh cục báo án mà không cầu cứu cha mẹ mình? Không nữa thì, bệnh viện Thiên Nhân lớn vậy, cứ việc là buổi tối, bác sĩ hộ sĩ trực ban cũng có đi, xá cận cầu viễn cũng không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy."
"Cho nên con tinh tinh này không phải Nam Cung Đồng phái tới cầu cứu." Yến Dương có kết luận.
"Không phải Nam Cung Đồng, vậy là ai?" La Minh hỏi.
"Rất rõ ràng, có người muốn chúng ta biết cái chết của Nam Cung Đồng." Tiêu Xuân Thu nói.
Chủ nhân phía sau màn của hình nộm tinh tinh là ai, đây là một vấn đề không có đáp án.
Huyền Huyễn mím môi, mục tiêu của kẻ ẩn trong bóng tối kia là Nam Cung Thiên hay anh em Miêu gia? Hoặc có lẽ nói hắn muốn nhất tiễn song điêu?
Khi Thượng Quan Hiên và anh em Nguyệt Vũ vào, cả phòng vắng vẻ khiến bọn họ không khỏi sững sờ.
"Sao vậy?" Thượng Quan Hiên hỏi.
Tiêu Xuân Thu quay đầu, "Về rồi à, anh em Nguyệt Vũ cũng tới?"
Yến Dương thò đầu ra xem, không thấy Sở Hoàn, hỏi: "Lão Đại, anh Sở đâu? Anh phái anh ấy đi làm việc ư?"
Thượng Quan Hiên sửng sốt, "Không phải, cậu ấy và Đường Vân nên về sớm hơn tôi mới đúng."
"Không thấy nha." Yến Dương vừa nói vừa bấm số Sở Hoàn, là âm bận đô — đô —, Yến Dương nhíu mày bấm lại, lần này dĩ nhiên tắt máy, cậu nhìn chằm chằm điện thoại, mãi đến khi màn hình tối xuống.
"Anh Sở đi đâu? Sao không nghe điện thoại của tôi?" Yến Dương thì thào hỏi.
"La Minh, Đường Vân."
Thượng Quan Hiên nói rất ngắn gọn, nhưng ý rất rõ, Đường Vân đi cùng Sở Hoàn.
Điện thoại của Đường Vân tắt.
Hai người song song mất đi liên hệ.
Vốn đầy lòng hy vọng Yến Dương ngốc, ngơ ngẩn nhìn mọi người.
Nếu điện thoại hết pin tắt máy, đây là chuyện bình thường, thế nhưng điện thoại cả hai song song hết pin, lại là xác suất rất thấp. Yến Dương lần đầu tiên bấm số Sở Hoàn, rất rõ ràng báo ra trạng thái đang bận, đợi đến lần thứ hai, khoảng cách không tới một phút, điện thoại Sở Hoàn đã tắt, nếu không phải tình huống đặc thù, Sở Hoàn sẽ không cúp máy của Yến Dương, càng không trực tiếp tắt máy.
Có chuyện rồi.
Bọn Tiêu Xuân Thu trong đầu bắn ra ba chữ này, nhưng không ai nói ra, khuôn mặt Yến Dương thoạt nhìn đã trắng bệch.
Ước số bất an ngưng đọng lên men trong không khí...
"Các anh tận mắt thấy Đường Vân và Sở Hoàn đi sao?" Cuối cùng, vẫn là Huyền Huyễn đánh vỡ trầm mặc.
"Chí ít là thấy bọn họ lái xe rời khỏi bệnh viện Thiên Nhân." Nguyệt Vũ cho ra trả lời khẳng định.
"Không có dị trạng gì?"
"Không." Thượng Quan Hiên nói, "Bọn họ rất có hứng thú với anh em Nguyệt Vũ, khi tôi và Nguyệt Vũ vào tìm Nam Cung Thiên còn mơ hồ nghe bọn họ đang thảo luận."
Nghe Thượng Quan Hiên nói, vậy bọn La Minh mới chú ý tới Miêu Mộ Linh theo sau Nguyệt Vũ, thế nhưng lúc này bọn họ đã không có tâm tư, chỉ là lễ phép gật đầu xem như chào hỏi.
"Có lẽ là chúng ta lo lắng quá mức, nói không chừng lát nữa bọn họ sẽ về." Tiêu Xuân Thu chần chừ nói.
Có lẽ vậy, thế nhưng mọi người đều cảm thấy khả năng này không lớn.
Yến Dương cắn môi, mắt đã đỏ, cậu không muốn khóc, thế nhưng nhịn không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT