Nguyệt Vũ không nói gì, anh trước xốc lên tấm vải, kéo ra quần áo Nam Cung Đồng.

Trên bụng Nam Cung Đồng thủng một lỗ lớn, máu thịt không rõ, nội tạng khí quan lòi ra.

Nguyệt Vũ thoáng nhíu mày, vết thương này không phải dùng đao rạch, nhìn kỹ lại, dĩ nhiên như bị lợi khí hình răng cưa cắt.

Đôi ngươi của Nam Cung Đồng hơi đột, thần sắc sợ hãi, tựa hồ lúc sắp chết thấy điều gì kinh hãi.

Nguyệt Vũ buông tấm vải, hỏi Nam Cung Thiên: "Ông thấy thế nào?"

Nam Cung Thiên không đáp lại, trong ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, ông nói: "Tam thiếu gia xin đợi một chút." Nói xong, ông xoay người ra ngoài.

Tay phải Nguyệt Vũ cắm vào túi quần, ngẫm lại, hỏi Thượng Quan Hiên: "Sao anh biết Nam Cung Đồng chết?" Anh không để ý Hà Phỉ ở đây, nói: "Nam Cung Thiên tuyệt đối sẽ phong tỏa tin tức, cảnh sát các anh biết ở đây có án mạng, trái lại kỳ quái."

Biểu tình trên mặt Thượng Quan Hiên có chút kỳ lạ, "Là một con tinh tinh báo án."

"Tinh tinh!" Miêu Mộ Linh không nhịn được kêu lên, thậm chí Nguyệt Vũ cũng kinh ngạc.

Lại là tinh tinh, bọn họ lập tức nhớ tới con tinh tinh tối qua.

"Nó đâu?" Miêu Mộ Linh vội hỏi.

"Chết rồi." Thượng Quan Hiên tự nhiên không quên thần sắc biến hóa của hai người, anh hỏi: "Con tinh tinh đó có vấn đề gì?"

Miêu Mộ Linh không trả lời, mà hỏi ngược: "Vậy thi thể đâu?"

Thượng Quan Hiên tính đáp lại, điện thoại vang, là La Minh.

"Lão Đại, không tốt, có thi biến!" Những tiếng ầm ĩ xuyên qua điện thoại truyền tới. "Mấy cậu im coi, tôi đang bẩm báo với lão Đại." La Minh kêu to.

Nguyệt Vũ cũng nghe được từ thi biến, anh tỏ ý bảo Thượng Quan Hiên bật loa.

"Chuyện gì? Nói rõ." Thượng Quan Hiên lạnh lùng nói.

Đầu kia điện thoại lặng xuống, qua một hồi, mới nghe La Minh thở gấp nói: "Lão Đại, con tinh tinh thần kỳ báo án kia đột nhiên tự cháy, chỉ chừa lại một đống tro, gặp quỷ, rất khủng bố, lão Đại, bọn tôi nhất trí cầu ngài tạo áp lực bảo ông chú trả tiền mời Huyền Huyễn tới xem, rất dọa người! Cả xương cũng không còn!"

Bọn Yến Dương sôi nổi phụ họa, bảy miệng tám lưỡi nói nhất định phải mời Huyền Huyễn tới đuổi quỷ.

Thượng Quan Hiên không tâm tư nghe bọn họ kêu gào, anh nhìn về Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh, vừa rồi khi anh nhắc tới tinh tinh, hai người này đã thần tình đại biến, lẽ nào bọn họ cũng gặp phải chuyện như vậy?

Nhìn vào ánh mắt hỏi của Thượng Quan Hiên, Nguyệt Vũ gật đầu.

Thượng Quan Hiên sững sờ một hồi, rồi dặn La Minh: "Các cậu đừng động hiện trường, tôi sẽ gọi Xuân Thu mời Huyền Huyễn tới cảnh cục."

"Lão Đại, bọn tôi yêu anh!" Yến Dương lập tức hoan hô.

"Lão Đại, Huyền đại sư lúc nào tới, tôi cứ thấy âm phong từng trận!" La Minh nói.

Thượng Quan Hiên lười nghe bọn họ nói nhảm, dứt khoát cúp máy.

Nguyệt Vũ hỏi: "Con tinh tinh kia báo án thế nào, có thể kể rõ không?"

Liên quan tới chuyện tinh tinh báo án, Thượng Quan Hiên cũng là nghe La Minh kể.

Trần Nặc luôn đúng giờ đi làm, sáng nay anh và La Minh về phòng làm việc, vừa mở cửa, đã thấy một con tinh tinh đầy người máu tươi xổm ở đó, trong miệng còn ngậm một tờ giấy nhiều nếp nhăn.

Phòng làm việc khóa trái đột nhiên xuất hiện một con tinh tinh máu, nhát gan Trần Nặc bị dọa đến hôn mê bất tỉnh.

Khi La Minh tính gọi người giúp bắt nó, con tinh tinh lại đưa cho anh tờ giấy ngậm trong miệng.

Trên giấy dùng máu tươi viết ra sáu chữ "Cứu tôi, bệnh viện Thiên Nhân".

Truyền tin xong, nó ầm ầm ngã xuống chết.

Vì sợ là án mạng, La Minh đã gọi đồng sự ở gần bệnh viện Thiên Nhân đi xem, kế mới biết Nam Cung Đồng đã chết.

Nghe xong, Nguyệt Vũ tính hỏi thêm mấy chi tiết liên quan, Nam Cung Thiên đã về, phía sau ông theo hai người, hai người này nâng cùng một thứ, một hình nộm đầu người thân rơm.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play