Vu Diêu lúc này đang ngồi trong một quán cà phê, xuyên qua lớp thủy tinh sạch sẽ nhìn thành phố xa lạ.

Tất cả ở đây đối anh mà nói đều là xa lạ, chỗ xa lạ, người xa lạ, thậm chí đồ uống xa lạ —— Vu Diêu cúi đầu nhìn ly cà phê màu nâu trước mắt.

Đây là lần đầu tiên anh uống nó, mùi vị quái dị khiến anh uống một ngụm đã không muốn uống lần thứ hai.

Một ly như vậy dĩ nhiên cần mấy mươi nguyên, Vu Diêu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, anh không thoải mái kéo quần áo trên người, anh đang mặc là Miêu Mộ Linh sai Miêu Lan mua, áo sơ-mi màu xanh da trời phối với quần jean, tướng mạo anh vốn không tục, quần áo sạch sẽ càng hiện ra tuấn tú.

Mặc quen Tạng phục Vu Diêu thấy rất khó chịu, cứ nghĩ da bị cứa.

Miêu Mộ Thanh chưa tới, Vu Diêu đã muốn rời khỏi, thế nhưng anh càng muốn biết nguyên nhân Miêu Mộ Thanh tìm mình, bất đắc dĩ đành phải đợi tiếp.

Cuối cùng, Miêu Mộ Thanh tới.

Ba anh em Miêu gia đều là vật sáng, nhìn những ánh mắt kinh diễm hiếu kỳ của người xung quanh đọng lại trên người Miêu Mộ Thanh, nhớ tới Miêu Mộ Linh, Vu Diêu bỗng nhiên nảy sinh một loại cảm giác ngỡ ngàng.

Bất kể thế nào anh quyết không lưu tại Vu gia, vì vậy rất tự nhiên anh đi theo Miêu Mộ Linh, thế nhưng hiện tại anh lại không biết đi theo Miêu Mộ Linh là đúng hay sai, giữa anh và Miêu Mộ Linh có một khoảng cách, đây có thể thấy rõ, quan hệ giữa anh và Miêu Mộ Linh là gì, vấn đề này chính Vu Diêu cũng không thể trả lời.

Miêu Mộ Linh đối anh rất tốt, nhưng loại tốt này là cảm tình thế nào, Vu Diêu không biết, trong lòng anh Miêu Mộ Linh là một người bạn có thể thổ lộ tình cảm, nếu như tiến một bước, anh không biết mình có thể nhận không, anh có tâm lý bóng ma.

Miêu Mộ Thanh uống một ngụm cà phê đậm đặc, nhìn Vu Diêu trầm mặc không nói phía đối diện, châm chước một chút, hỏi câu: "Ăn sáng chưa?"

Vu Diêu sững sờ, "Ăn rồi."

"Cậu thích Miêu Nhị nhà tôi sao?"

Câu hỏi trực tiếp khiến Vu Diêu không biết làm sao, căn bản không rõ phải trả lời thế nào.

"Nếu cậu thích Mộ Linh, tôi sẽ không khách khí, nếu cậu chỉ coi nó là bạn, vậy tôi cũng chỉ là coi cậu là người qua đường, Miêu gia chúng tôi tuy không có cơ mật gì, nhưng mà chuyện của chúng tôi không tới phiên người ngoài nhúng tay."

Giọng Miêu Mộ Thanh rất nhẹ, nhưng trọng lượng lời này lại không.

Ý anh Vu Diêu đã rõ, ngoài ý muốn, trong lòng anh nảy lên chua chát, anh thật không ngờ Miêu Mộ Thanh sẽ coi anh là người nhà, tuy rằng tất cả bất quá là vì Miêu Mộ Linh.

"Tôi không biết." Vu Diêu thành thật đáp.

"Không biết." Miêu Mộ Thanh lặp lại, "Vậy nếu Miêu Nhị muốn làm tình với cậu, cậu nguyện ý nằm dưới thân nó sao?"

Vấn đề xích lõa như vậy khiến Vu Diêu trợn tròn, anh nhìn Miêu Mộ Thanh một cái.

Miêu Mộ Thanh là nghiêm túc, cũng không cảm thấy vấn đề này có gì không thích hợp.

Ngốc nửa ngày, Vu Diêu đỏ mặt gật đầu.

Miêu Mộ Thanh tựa hồ rất thoả mãn, "Vậy cậu tới một chỗ, giúp tôi làm một chuyện."

...

Thấy Miêu Mộ Linh không yên lòng, Nguyệt Vũ nói: "Anh đừng lo, Vu Diêu không phải trẻ con."

Miêu Mộ Linh than, "Em nói cậu ấy ra ngoài sao không nói với anh một tiếng, em ra ngoài còn biết nói với Tiểu Huyền nha."

Nguyệt Vũ cười, "Anh không thể so với em, nếu không anh chỉ càng đố kỵ."

"Rồi, biết em là người hạnh phúc nhất trên đời, không cần lên mặt." Miêu Mộ Linh nói thầm.

"Đây là sự thật, anh cầu cũng không được."

Nhìn Nguyệt Vũ nhắc tới Huyền Huyễn đầy mắt nhu tình, Miêu Mộ Linh trịnh trọng nói: "Tiểu đệ, kỳ thực anh từng nghĩ tới một vấn đề."

Thấy anh nghiêm túc, Nguyệt Vũ cũng hiếu kỳ, "Vấn đề gì?"

"Đại ca nhìn ai cũng không vừa mắt, em nhìn ai cũng không vào mắt, mà anh lại nhìn ai cũng chỉ như vậy, anh từng nghĩ có lẽ ba anh em chúng ta cả đời chỉ có thể nhìn nhau ghét nhau, bất quá giờ xem ra hẳn không phải, chí ít em không cô đơn, Tiểu Huyền rất tốt." Giọng Miêu Mộ Linh có vui mừng, tuy Nguyệt Vũ đã không phải trẻ con, năng lực cũng mạnh hơn anh, nhưng không gây trở ngại anh quan tâm đứa em này.

Nguyệt Vũ cười, "Tuy em không thế nào thích Vu Diêu, đáng tiếc tính tình anh ta xem như ổn thỏa, Đại ca đối người ngoài rất ác, nhưng anh đừng lo anh ấy sẽ đối Vu Diêu thế nào, Đại ca có lúc ẩn giấu cảm tình của mình rất sâu, anh ấy nhìn ai vừa mắt chúng ta không dễ biết, nói không chừng một ngày nào đó ngoài ý muốn sẽ xảy ra."

Miêu Mộ Linh ngẫm lại, "Anh không tưởng tượng được Đại ca sẽ thích kiểu người nào."

"Phục chế thể của anh ấy." Nguyệt Vũ trả lời.

"Tiểu đệ, em rất tà ác."

...

Khi Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh đi tới bệnh viện Thiên Nhân, vừa lúc gặp Thượng Quan Hiên dẫn Sở Hoàn, Đường Vân tính rời đi.

Thấy Nguyệt Vũ, Thượng Quan Hiên không khỏi kinh ngạc, Sở Hoàn và Đường Vân phía sau lại rất có hứng thú nhìn chằm chằm Miêu Mộ Linh.

"Nhị ca tôi, Miêu Mộ Linh, Thượng Quan Hiên, Sở Hoàn, Đường Vân, cảnh sát." Nguyệt Vũ giới thiệu.

"Trách không được hai người có mấy phần giống nhau." Sở Hoàn nói.

Thượng Quan Hiên không biểu hiện bao nhiêu kinh hãi, hỏi: "Có việc gì?"

Nguyệt Vũ gật đầu, cũng không quanh co, "Tôi muốn biết ai đã chết?"

Sáng nay Tiêu Xuân Thu tới nhà Huyền Huyễn thăm Tiêu Xuân Hạ, vụ án giết người này phỏng chừng là cậu ấy nói, Thượng Quan Hiên chỉ kỳ quái sao Nguyệt Vũ đột nhiên quan tâm chuyện người khác, mà còn cố ý tới một chuyến.

Anh tuy rằng nghi hoặc, nhưng không hỏi ra, "Người chết là một bà bầu trẻ, gọi Nam Cung Đồng, đứa bé trong bụng bị người tàn nhẫn móc ra dẫn đến mất máu quá nhiều mà chết."

Nguyệt Vũ và Miêu Mộ Linh nhìn nhau, quả nhiên là người của Nam Cung gia xảy ra chuyện.

Nam Cung Đồng, con gái út của Nam Cung Thiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play