Vu Nguyên nhìn Vu Quân chết không toàn thây, nói không sợ hãi là gạt người, làm Vu gia tế ti, ông luôn thấy mình tài trí hơn người, muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, ngẫu nhiên một lần, ông và bọn Vu Thanh Hòe ở ngoài cốc gặp được Thư Thu Linh, sắc tâm nổi lên bọn họ đùa giỡn cô, lại bị cô mắng cho một trận, nộ từ tâm sinh, bọn họ bắt người về giam vào địa lao nuôi như tính nô, cho dù sau lại Thư Thu Linh vì đứa bé không biết là con ai kia dẫn đến khó sinh mà chết, bọn họ cũng không có bất luận hổ thẹn gì, càng miễn bàn sẽ bị lương tâm khiển trách, bọn họ chỉ coi cô là công cụ tiết dục cộng đồng, khi đó bọn họ chưa từng nghĩ tới hậu quả về sau, hiện tại người của năm đó, bao gồm Vu Dạ Mạn thay Thư Thu Linh đỡ đẻ, đều không ngoại lệ chết cả rồi, mà còn một cái thảm hơn một cái, mãi đến lúc này, Vu Nguyên mới chân chính thấy sợ, chết không đáng sợ, đáng sợ là sống không bằng chết, ông không biết Thư Thu Lâm sẽ dằn vặt mình ra sao...
"Anh ơi, có phải anh dùng Thuật Sống Lại?" Thư Thu Linh chần chừ hỏi Thư Thu Lâm.
Thư Thu Lâm nắm chặt tay cô, vuốt ve má cô ôn nhu nói: "Tiểu Linh, em đừng sợ, anh biết em không muốn nhớ tới những chuyện trước đây, yên tâm, thân thể hiện tại của em không ai chạm vào, em có thể đổi thân phận sống một cuộc sống mới."
"Thế nhưng đây là——"
"Anh biết đây là thân thể của Vu Diêu, bất quá không hề gì, nó có phân nửa huyết thống của em, cả hai sẽ dung hợp tốt, đừng lo, khi Vu Diêu sinh ra anh đã phong tồn ký ức của em vào não nó, mãi đến khi nó hai mươi, em có thể hoàn toàn sống lại, chỉ cần giết hết bọn súc sinh đã từng hại em, em sẽ quên được quá khứ thống khổ, sau này anh sẽ luôn bên em, không để em chịu bất kỳ tổn thương nào nữa."
Nhìn Thư Thu Lâm nhẹ giọng nỉ non, Thư Thu Linh không khỏi sợ, cô không tự giác né tránh bàn tay của Thư Thu Lâm, lui ra sau một bước.
"Anh ơi, em sớm đã chết, tuy rằng em cũng, cũng không thích đứa bé này, thế nhưng——" Thư Thu Linh nhìn Miêu Mộ Linh, người này rất thích nó, quả thật cô oán hận nó sinh ra, tồn tại của nó là chứng minh cho việc cô bị ô nhục, lúc đầu cô chỉ muốn lợi dụng nó để tự sát, thế nhưng bất luận thế nào nếu nó có thể hạnh phúc, cô cũng vui vẻ, nghĩ đến đây, Thư Thu Linh nói với Thư Thu Lâm: "Anh ơi, em đã không muốn sống, anh hà tất sống lại em, sống sớm không còn thú vị."
Gã vừa phẫn nộ, vừa tức giận, "Em thích người này?! Em đã bị bọn súc sinh Vu gia hại thành vậy, em còn dám thích người khác, sao em ngốc vậy, em không phụ lòng anh sao? Vì tìm được em, anh phí bao nhiêu thời gian tinh lực, khó khăn lắm mới tra được là Vu gia bắt em, đáng tiếc bọn họ người đông thế mạnh, anh không phải là đối thủ, để báo thù cho em, anh quyết định chuyển thế thành người của Vu gia, từ nội bộ giết từng kẻ một, anh tìm người cường bạo Vu Phi Hà, làm ả mang thai, có sinh mệnh anh mới có thể chuyển thế, anh núp ở Vu gia hai mươi mấy năm, đều là vì em, mà em đâu, em không hề biết quý trọng! Em nói, có phải em thích Miêu Mộ Linh? Cậu ta và người của Vu gia có gì khác nhau! Em cho rằng cậu ta thích em, không, cậu ta chỉ là có hứng thú với Vu Diêu, có hứng thú với thân thể của Vu Diêu!"
Những lời lãnh khốc tàn nhẫn này khiến Thư Thu Linh dại ra, ngây ngẩn nhìn Thư Thu Lâm đùng đùng nổi giận, người trước mắt thật là anh cô sao?
"Chó điên!" Huyền Huyễn bên cạnh rất không khách khí nói một câu.
Cho dù mục đích ban đầu của Thư Thu Lâm là vì giúp em gái báo thù, thế nhưng giờ đã biến chất, trở nên tốt xấu không phân, trong mắt gã, tất cả những người đến gần Thư Thu Linh đều có ý xấu, đều là đáng chết!
"Bọn mày đều là thích nghiệt chủng Vu Diêu, bọn mày muốn giết em gái tao, tao sẽ không để bọn mày thực hiện được!"
"Anh ơi, anh lãnh tĩnh được không? Em sống có ý nghĩ gì, em có thân thể thì sao, những chuyện kia đã xảy ra là đã xảy ra, chỉ cần em nhắm mắt, em sẽ nhớ tới nó, em trốn không thoát, em không muốn những ngày ấy nữa, đứa bé này không có sai, anh không thể đối nó như vậy, nó có quyền lợi hạnh phúc, sao anh có thể bóp chết chứ, anh ơi, anh thay đổi rồi, anh như vậy cùng Vu gia có gì——"