Vu Điệp Bình và Vu Tòng An hoảng sợ, vội vàng chạy tới đỡ Vu Thanh Hòe.
Vu Nguyên và Vu Quân bật người đứng dậy, trước là kinh nghi bất định nhìn Nguyệt Vũ, sau mới vọt tới kiểm tra tình huống của Vu Thanh Hòe.
Vu Diêu cũng ngay sau đó xông lên, Vu Tân Tử ngồi yên không nhúc nhích, biểu tình trên mặt không hề biến hóa, tựa như không quan tâm chết sống của Vu Thanh Hòe.
Sắc mặt Vu Thanh Hòe ửng hồng, mắt nhắm chặt, da thịt trên người nóng cháy, thoạt nhìn như một bệnh nhân bị sốt cao.
Vu Nguyên bắt mạch cho Vu Thanh Hòe, mạch đập khi thì như tế thủy trường lưu, khi thì như mưa rền gió dữ, quái dị mà hỗn loạn.
"Cha thế nào? Thế nào?" Vu Tòng An sốt ruột liên tục hỏi hai tiếng.
"Anh à, anh đừng quấy rầy Tam tế ti." Vu Điệp Bình tuy lo lắng, lại lãnh tĩnh hơn Vu Tòng An.
Trán Vu Nguyên chảy xuống từng giọt mồ hôi, ông chẩn không ra nguyên nhân Vu Thanh Hòe đột nhiên té xỉu, trực giác ông cho rằng là Nguyệt Vũ hạ độc thủ, thế nhưng vừa rồi ông ngồi đối diện Nguyệt Vũ, nhất cử nhất động của anh ông xem trong mắt, người nọ vẫn ngồi vậy, tư thế cũng không hề biến hóa, nếu thật là người nọ hạ độc thủ, vậy làm sao được?
Vu Nguyên và Vu Quân nhìn nhau, thấy được sợ hãi kinh hoàng trong mắt đối phương.
Nguyệt Vũ đứng lên, búng quần áo, ngữ khí thường thường: "Xem ra hôm nay các vị không có thời gian chào hỏi chúng tôi, Đại tế ti là ai giết, các vị tự điều tra rõ rồi hãy tới chất vấn, Vu gia phong cảnh đích xác rất tốt, đừng nói tôi không cho các vị thời gian xử lý, tôi chỉ ở đây ba ngày, ba ngày sau tôi sẽ đi, khi đó hy vọng các vị có một lời xin lỗi hợp lý."
Vu Tòng An giận, "Hiện tại là Miêu Mộ Linh giết Đại tế ti, thế nào bắt Vu gia xin lỗi?"
Nguyệt Vũ cười, anh tuy cười, như pháo hoa rực rỡ giữa bầu trời đêm, thế nhưng lại có một loại bức người dày đặc, "Đừng nói người không phải Miêu Nhị giết, cho dù thật là Miêu Nhị giết, Miêu gia cũng quyết không xin lỗi, vì các vị không đủ tư cách, Vu Tân Tử làm mù mắt Miêu Nhị, tôi vẫn chưa truy cứu, các vị còn dám ra điều kiện với tôi, tôi nguyện ý ngồi xuống nghe các vị nói nhảm đã là hợp tác, nếu các vị không thức thời, san bằng Vu gia lại có khó gì? Tôi nói được làm được, các vị tin tưởng mình như vậy thì cứ việc càn rỡ, vừa vặn cho tôi một lý do, sau đó sửa Vu gia thành chi nhánh Miêu gia, tin chắc Miêu Đại rất có hứng thú khai phá chỗ này."
Nói xong, Nguyệt Vũ lười nhìn bọn Vu Nguyên, xoay người kéo Huyền Huyễn, "Tiểu Nguyệt, chúng ta đi thôi, thật là lãng phí thời gian!"
Bọn Vu Nguyên sắc mặt lúc xanh lúc trắng, một câu không dám nói.
"Anh không thể đi!" Vu Diêu ngăn lại Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ lạnh lùng nhìn anh.
Bị Nguyệt Vũ nhìn như vậy, trong lòng Vu Diêu dĩ nhiên sinh ra sợ hãi, thế nhưng —— Vu Diêu nhìn Vu Thanh Hòe hôn mê bất tỉnh, cố lấy dũng khí nói: "Xin anh giải cổ trên người tộc trưởng."
Bọn Vu Quân kinh ngạc, lẽ nào Vu Thanh Hòe thật là bị thanh niên này hạ độc thủ?
Nguyệt Vũ không tỏ thái độ, chỉ là quay đầu hỏi Miêu Mộ Linh đứng bên cạnh, "Miêu Nhị anh nói đi?"
Vu Diêu lập tức nhìn về Miêu Mộ Linh, thế nhưng Miêu Mộ Linh không nhìn anh, chỉ lạnh nhạt nói: "Từ ban đầu, các vị nên biết đắc tội Miêu gia sẽ có kết cục gì, bây giờ bất quá là xác minh lời đồn bên ngoài có phải giả không, các vị có bản lĩnh thì chữa cho Vu Thanh Hòe, không bản lĩnh thì xem như là mua cái giáo huấn."
Nói xong, Miêu Mộ Linh không nhìn Vu Diêu, dứt khoát ra ngoài.
"Miêu——" Vu Diêu muốn gọi lại Miêu Mộ Linh, nhưng rồi không dám, anh và Miêu Mộ Linh có quan hệ gì, gì cũng không có, vừa rồi Miêu Mộ Vũ phủ nhận Đại tế ti là Miêu Mộ Linh giết, lẽ nào Đại tế ti thật không phải Miêu Mộ Linh giết? Lấy thân phận Miêu Mộ Vũ, vốn không cần nói dối, Miêu Mộ Vũ khẳng định Đại tế ti không phải Miêu Mộ Linh giết, khó không phải Miêu Mộ Vũ biết ai mới là hung thủ chân chính, thế nhưng nếu vậy, không lý do gì không nói...
Trong nhất thời, rất nhiều suy nghĩ nảy lên trong đầu, Vu Diêu sững sờ ở đó.
Trước khi đi, Huyền Huyễn không khỏi quay đầu nhìn Vu Điệp Bình, cô gái này và Tiểu Khả rốt cuộc có quan hệ gì? Nếu cô chính là Tiểu Khả, vậy Tiêu Xuân Hạ đâu?
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT