Trong lúc ngủ mơ, Huyền Huyễn cảm giác có thứ gì như lông xù quơ quào trên mặt, cậu không tình nguyệt mở mắt, thấy là cái đuôi xoã tung của sóc chuột.

Huyền Huyễn lẩm bẩm nhéo cổ sóc chuột nhấc lên, cong ngón tay bắn mũi nó.

"Tiểu Khả số 2, thế nào thích quấy rầy người khác ngủ! Chủ nhân của mày là Nguyệt Vũ, đừng tới tìm tao."

"Chi!"

"Rõ ràng có chủ, để làm chi bắt tao nuôi."

"Chi!"

Sóc chuột mở đôi mắt đen nhỏ vô tội nhìn Huyền Huyễn.

"Quên đi, chủ nhân của mày đang khổ cực lầm than, tao miễn cưỡng thu lưu mày."

...

Không thấy Nguyệt Vũ ở phòng khách, Huyền Huyễn có chút kinh ngạc.

Trong thời gian này, Huyền Diệu Khả đổi mục tiêu, Tiêu Xuân Hạ có thể tạm thời thở ra, mà Nguyệt Vũ bắt đầu cuộc sống "rực rỡ".

Mới đầu, sóc chuột thấy chủ nhân tao ương, phi thường không đạo nghĩa chạy tới chỗ Huyền Huyễn, khiến Nguyệt Vũ hận ngứa hàm răng.

Mỗi ngày, Nguyệt Vũ đều bị đồng hồ báo thức hiệu Huyền Diệu Khả đặc biệt cứu tỉnh, ngáp không ngừng ngồi ở phòng khách chờ Huyền Huyễn rời giường làm bữa sáng.

Huyền Huyễn bình thường mười giờ mới dậy, thế nhưng từ khi biết Nguyệt Vũ chờ mình rời giường, cậu mỗi sáng miễn cưỡng dậy sớm hai giờ.

Huyền Huyễn không chỉ một lần hỏi Nguyệt Vũ: "Anh không thể ăn sáng ở ngoài sao?"

Nguyệt Vũ mỗi lần đều lẽ thẳng khí hùng trả lời: "Dù sao tôi đi làm lúc nào cũng được, tôi sợ cậu không ăn sáng, vì vậy phải giám sát cậu, nên biết không ăn sáng là thói quen không tốt!"

Huyền Huyễn tức giận chỉ có thể giương mắt nhìn.

Thế nhưng rất kỳ quái, mặc dù là vậy, cậu vẫn như học sinh tiểu học tự giác dậy sớm làm bữa sáng.

Huyền Huyễn nghĩ mình nhất định trúng tà.

Cửa phòng Nguyệt Vũ đối anh em Huyền gia là hình đồng hư thiết, ngày thứ ba Nguyệt Vũ bị Huyền Diệu Khả quấy rầy mới phát hiện việc này.

Một khoá và ba khoá không khác gì với Huyền Diệu Khả, Nguyệt Vũ nghĩ rất phiền muộn.

Bất đắc dĩ, anh buông tha ý niệm về nhà ngủ, ngược lại chiếm lấy khách phòng nhà Huyền Huyễn.

Nếu trốn không thoát, không nên chống cự vô vị. Người phải hiểu được biến thông. Nguyệt Vũ nói với mình.

Thế nhưng mỗi lần ở bệnh y thấy Tiêu Xuân Hạ thần tình nhìn hả hê, Nguyệt Vũ đều nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.

Đều là tên kia thiếu mị lực, làm hại mình bị Huyền Diệu Khả coi trọng!

Nhìn Nguyệt Vũ nằm trên giường hai tay đặt trước ngực, tư thế ngủ như công chúa, Huyền Huyễn phi thường hiếu kỳ Nguyệt Vũ có phải tiếp thu giáo dục quý tộc, cư nhiên ngủ đều ưu nhã như vậy.

Huyền Huyễn tư thế ngủ tuy không kém, thế nhưng không quy củ, cậu thích ôm gì mà ngủ, học không được tư thế đẹp như Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ hô hấp đều đều, ngủ rất say.

Xem ra hôm nay Tiểu Khả chưa tới quấy rầy, thực sự khó được! Quên đi, không gọi, để anh ta ngủ lâu tí.

Huyền Huyễn lui ra ngoài, tới trước phòng Huyền Diệu Khả gõ cửa.

Huyền Diệu Khả không thích ngủ quá sâu, thường rất sớm đã dậy.

Gõ một hồi, không ai đáp.

"Tiểu Khả, Tiểu Khả, em có không?"

Gọi hai tiếng, vẫn không ai.

"Tiểu Khả, anh vào đây."

Đẩy cửa, phát hiện Huyền Diệu Khả không có, Huyền Huyễn có chút kỳ quái, Tiểu Khả rất ít sớm vậy ra ngoài, chẳng lẽ có việc?

...

Khi Huyền Huyễn làm bữa sáng, Nguyệt Vũ mặc áo ngủ từ trong phòng chạy ra, kích động thở dốc.

"Cậu, em gái cậu hôm nay cư nhiên, cư nhiên không tới chụp hình?!" Nguyệt Vũ kích động nói năng lộn xộn.

Huyền Huyễn đồng tình nhìn anh, thằng bé đáng thương! Khó được một ngày an ổn đã hưng phấn như vậy! Xem ra lực ảnh hưởng của Tiểu Khả không phải bình thường.

"Em gái cậu đâu? Còn ngủ?" Nguyệt Vũ rốt cuộc an tĩnh.

"Ra ngoài."

"Úc."

Nguyệt Vũ hoa chân múa tay chạy đi rửa mặt.

Huyền Huyễn lắc đầu bật cười.

...

Nguyệt Vũ ngồi xuống, hăng hái bừng bừng hỏi: "Cậu hôm nay đi bệnh viện không?"

Huyền Huyễn không giải thích được, "Tôi đi bệnh viện làm gì?"

"Đi làm với tôi, dù sao mỗi ngày cậu đều nhàn rỗi ở nhà."

"Buồn chán."

"Buồn chán? Buồn chán gì?"

"Đề nghị của anh buồn chán, bản thân anh buồn chán, người và việc ở bệnh viện càng thêm buồn chán."

Huyền Huyễn liên tiếp nói ra ba cái buồn chán.

Nguyệt Vũ khó hiểu, "Cậu rất khoa trương."

Huyền Huyễn vừa định nói, bỗng nhiên điện thoại reo, cậu không thể làm gì khác hơn đứng lên tiếp.

Buông điện thoại, Huyền Huyễn quay đầu trừng Nguyệt Vũ.

Nguyệt Vũ co rúm, "Tiểu Nguyệt, ánh mắt của cậu thật khủng khiếp!"

"Đồ miệng quạ đen!"

"Cái gì miệng quạ đen? Tôi nói sai gì?"

"Đi thôi, tôi và anh đi bệnh viện."

"A?" Nguyệt Vũ ngây người.

"Tiểu Khả bị thương."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play