Nghiêm Triết chết oan tránh né sự đuổi bắt của Minh Giới song song, không buông tha tìm Hạ Nhược Hải, càng không buông tha tìm bọn Đỗ Minh hại chết mình báo thù.
Trở thành quỷ, ban đầu gã chỉ là một ý niệm, miễn cưỡng ngưng tụ hình người, thế nhưng không thể chạm vào vật thể, cho dù tìm được bọn Đỗ Minh, gã chỉ có thể mắt mở trừng trừng nhìn bọn họ tiêu dao khoái hoạt, không thể thương tổn nửa phần.
Nhìn Nghiêm Trạch cùng cha khác mẹ giỡn thành bọn với đồng học xung quanh, lại nghĩ tới mình vĩnh viễn cô độc, gã ghen ghét không thôi, ngẫu nhiên biết được quan hệ giữa Lý Lam và Nghiêm Trạch, một ý niệm ác độc bắt đầu sinh ra, hình thành trong đầu, đôi khi, bất hạnh, thống khổ của người, kỳ thực là kẻ khác chế tạo, thống khổ cả đời gã là mẹ gã chế tạo, nếu năm đó mẹ không sinh gã, vậy gã không cần thừa nhận ánh mắt dị dạng, chế ngạo và khi dễ của kẻ khác, tâm lý cực độ không cân bằng khiến gã thầm nghĩ phá hư tất cả những gì Nghiêm Trạch có...
Tái ngộ Hạ Nhược Hải làm gã mừng rỡ như điên, thế nhưng bên cạnh người con trai độc lai độc vãng kia đã có người khác, ánh mắt cậu nhìn Trầm Dương nóng bỏng đến thế, ánh mắt cậu luôn bất tri bất giác đuổi theo Trầm Dương. Nghiêm Triết thấy tuyệt vọng, không có gì so người mình thích thích một người khác càng khiến người thống khổ, gã muốn bọn Đỗ Minh đền mạng, càng hy vọng Trầm Dương rời đi Hạ Nhược Hải, vĩnh viễn rời đi như Hạ Nhược Lam năm đó...
Thế nhưng giờ gã thay đổi chủ ý, nếu Hạ Nhược Hải thích Trầm Dương, vậy gã có thể là Trầm Dương, nghĩ tới lợi dụng thân thể Trầm Dương cùng Hạ Nhược Hải lưỡng tình tương duyệt, Nghiêm Triết kích động đến toàn thân phát run, gã hưng phấn thậm chí quên đi trên người Trầm Dương có bùa của Huyền Huyễn, kết quả mạnh mẽ phụ thân là gã bị hung hăng chấn ra thân thể Lý Lam.
Lý Lam mắt lộ hung quang lao tới, giữa đường lại mềm nhũn ngã xuống, Trầm Dương vô thức muốn vươn tay nâng dậy, khi tay sắp chạm vào cánh tay Lý Lam, anh đột nhiên nhớ tới ngày Đỗ Minh chết Lý Lam từng đụng vào mình, nhớ tới lá bùa biến thành tro tàn kia, bàn tay Trầm Dương lập tức rụt về, liên tiếp lui ra sau vài bước.
Anh vẫn cho rằng có chuyện là Lâm Vĩ, kỳ thực không phải, có chuyện là Lý Lam, lẽ nào Lý Lam là quỷ?
Trầm Dương vừa lui về sau, vừa vươn tay sờ sờ túi áo mình, quả nhiên, lá bùa ở đó chỉ còn đống bột phấn.
"Ôm Lý Lam đi, nhanh!" Giữa không trung truyền đến tiếng quát, Trầm Dương chưa kịp phản ứng, mai phục trong tối Thượng Quan Hiên phản ứng cực nhanh, trước tiên xông ra ôm đi Lý Lam té trên đất, còn bớt thời gian hỏi Tiểu Thỏ Tử đột nhiên xuất hiện một câu: "Tiểu Thỏ sao em lại tới đây?"
"Kiếm tiền, thuận tiện bắt quỷ!"
Trả lời điển hình kiểu Huyền Huyễn khiến Thượng Quan Hiên và Tống Tiếu Ngự nhất thời đầu đầy hắc tuyến.
Tiểu Thỏ Tử không dài dòng, từ túi yếm lấy ra lá bùa truy về phía Nghiêm Triết chạy trốn.
"Thầy Trầm có sao không?"
Trầm Dương lắc đầu, anh nhìn Lý Lam ngã nằm trên ghế, "Cô ấy——"
Tống Tiếu Ngự thăm dò hơi thở, lại lật mí mắt Lý Lam, "Hẳn chỉ là hôn mê." Gọi thuộc hạ đi tìm bác sĩ, anh quay đầu hỏi Thượng Quan Hiên: "Thượng Quan, Nguyệt Vũ không phải cảnh cáo chúng ta đừng tìm Huyền Huyễn hỗ trợ, đồ đệ của cậu ấy vì sao xuất hiện ở đây?"
Thượng Quan Hiên lắc đầu, "Không biết, tôi chỉ là lo lắng một chuyện."
"Chuyện gì?" Tống Tiếu Ngự hiếu kỳ hỏi.
"Hóa đơn của Huyền Huyễn."
...
Nghiêm Triết bị thương lảo đảo chạy về trước, xa xa, gã thấy Hạ Nhược Hải nâng má ngồi trên xe lăn ở đầu hàng lang, gã biết mình nên chạy, tận khả năng chạy, thế nhưng thấy Hạ Nhược Hải gã không khống chế được, từng bước đi về phía cậu, gã rất muốn hôn cậu, rất muốn ôm cậu, gã vĩnh viễn nhớ kỹ nụ cười năm đó của cậu xán lạn như vậy, như ánh nắng ấm áp rọi sáng cuộc đời u ám âm độc của cậu, gã là quỷ, cậu hẳn không thấy gã, vậy gã có phải có thể hôn cậu một cái...
Lần thứ hai bị lá bùa trên người Hạ Nhược Hải chấn thương Nghiêm Triết hầu như bò không nổi, vì sao, vì sao, gã chỉ là muốn thân cận người mình thích, hy vọng có thể hôn cậu một cái, vì sao hy vọng nhỏ bé như vậy cũng không thể đạt thành, vì sao...
Chạy đi mua ca-cao nóng Huyền Giáng Hồng vừa về đã thấy một vật thể người không ra người, quỷ không ra quỷ nằm bên chân Hạ Nhược Hải, tính nỗ lực vươn tay bắt lấy cậu, cô nhất thời sợ hãi, quăng ca-cao nóng cầm trong tay đi, không cần phân trần nắm Nghiêm Triết tẩn cho một trận.
Thấy cô quyền đấm cước đá về phía không khí, Hạ Nhược Hải lo lắng: "Cô làm gì?"
"Đánh quỷ!"
Quỷ? Vì không thấy, theo Hạ Nhược Hải, Huyền Giáng Hồng như đang đánh không khí, thấy bộ dáng tàn bạo của cô, cậu không khỏi đồng tình con quỷ kia, "Cô đừng đánh chết."
Nghe Hạ Nhược Hải cầu tình, Nghiêm Triết miễn cưỡng mở mắt, tham lam nhìn người mình mong nhớ ngày đêm, trên đời này chỉ có cậu tốt với gã, chỉ có cậu...
Khi Tiểu Thỏ Tử chạy tới, Nghiêm Triết trọng thương đã bị Huyền Giáng Hồng đánh một trận, không còn tí khí lực đào tẩu nào.
Tiểu Thỏ Tử thu Nghiêm Triết vào một cái túi màu vàng mang về báo cáo kết quả cho Huyền Huyễn, cô hỏi Huyền Giáng Hồng: "Chị về với em sao?"
Huyền Giáng Hồng cắn môi suy nghĩ một hồi, "Cho chị năm phút đồng hồ." Ném một câu như vậy, cô bỏ chạy mất dạng.
Tiểu Thỏ Tử và Hạ Nhược Hải không hiểu ra sao, không biết cô tính làm gì.
Hạ Nhược Hải lúc này mới yên tâm, kỳ quái hỏi: "Thầy làm gì với bọn họ?"
"Thiết cục bắt hung thủ."
"Đã bắt được chưa?!"
Tiểu Thỏ Tử sờ cái túi màu vàng trong tay, khẳng định nói: "Bắt được rồi."
Hạ Nhược Hải vừa mừng vừa sợ, đang tính nói gì, đã thấy Trầm Dương bị Huyền Giáng Hồng kéo chạy tới.
Huyền Giáng Hồng đẩy Trầm Dương thở hồng hộc ngã trước mặt Hạ Nhược Hải, xoa thắt lưng cả tiếng hỏi: "Trầm heo, anh thích Tiểu Hạ đúng không? Tôi cảnh cáo anh, thành thật chút, bằng không cho anh đẹp!"
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT