"Cậu chưa làm xong bài tập sao? 10 giờ, buồn ngủ quá." Văn Tiểu Quân ghé vào lưng sô pha lộ ra nửa con mắt hỏi Hạ Nhược Hải đang múa bút thành văn.

"Cháu mệt?" Hạ Nhược Hải tạm ngừng công tác trong tay, quay đầu hỏi.

"Có tí, cậu lại tính sổ đúng không?" Văn Tiểu Quân bò xuống, chạy đến cạnh Hạ Nhược Hải túm góc áo hỏi.

Hạ Nhược Hải đẩy sổ sách sang bên, ôm lấy Văn Tiểu Quân, quát mũi thằng bé hiếu kỳ hỏi: "Sao cháu biết cậu đang tính sổ?"

Văn Tiểu Quân khó được an tĩnh ngồi trong lòng Hạ Nhược Hải, rầu rĩ nói: "Vì cậu cứ cau mày, còn thường thở dài như ông già. Cháu nhớ kỹ lần trước cậu ra vẻ này từng nói cái gì "lại siêu chi", cậu, cái gì là siêu chi?"

Hạ Nhược Hải sờ đầu Văn Tiểu Quân, trầm mặc một lát mới nói: "Siêu chi sao? Là tiền cậu xài nhiều hơn kiếm được, hiểu chưa?"

Văn Tiểu Quân cái hiểu cái không, thành thực nói: "Chưa hiểu, cậu lấy một ví dụ đi, như vậy tương đối dễ hiểu, cô thường dạy vậy."

Hạ Nhược Hải bật cười, "Lấy một ví dụ, à, ví dụ như nói tháng nầy Tiểu Quân có 100 nguyên tiền tiêu vặt, thế nhưng dùng 120 nguyên, 20 nguyên nhiều ra xem như siêu chi."

"Vậy tháng sau cháu chỉ dùng 80 nguyên không phải có thể bổ về? Có lẽ cháu chỉ dùng 70 nguyên, còn dư 10 nguyên đúng không?" Văn Tiểu Quân đếm đầu ngón tay hỏi.

Hạ Nhược Hải sửng sốt, "Là vậy không sai."

"Vậy cậu đừng buồn, tháng này siêu chi, tháng sau không xài nhiều như vậy là được."

Vấn đề là có chút tiền không thể không xài, thế nên siêu chi là chuyện thường. Hạ Nhược Hải thầm than.

Bất quá mấy chuyện người lớn này, đừng để con nít biết, nhiều lắm tháng sau cố gắng kiếm tiền là được, nếu không thì bán nhà, chuyện tới giờ, thật không còn cách nào.

Mỗi tháng đều mệt như vậy, thật sợ một cái không cẩn thận ngã bệnh, không người chiếu cố Tiểu Quân.

Nghĩ tới đây, Hạ Nhược Hải hôn Văn Tiểu Quân một cái, mỉm cười nói: "Đúng vậy, Tiểu Quân rất thông minh. Bảo bối, chúng ta chuyển nhà, được không?"

Văn Tiểu Quân ngồi trong lòng Hạ Nhược Hải, lắc chân không giải thích được hỏi: "Vì sao phải chuyển nhà?"

"Vì nhà này rất lớn, chỉ có chúng ta ở rất lãng phí, cháu ngẫm lại, ở đây có bốn căn phòng, nhưng chúng ta chỉ ở một căn, lãng phí ba căn đúng không?" Hạ Nhược Hải hướng dẫn từng bước.

"Đúng vậy, còn phải quét dọn, thiệt là mệt." Văn Tiểu Quân phiền não nói, "Vậy cậu, chúng ta chuyển nhà."

"Thế nhưng chuyển nhà, Tiểu Quân sẽ không thể phần phật từ đầu này chạy đến đầu kia như trước."

"Không sao, chỉ cần ở chung với cậu là được." Văn Tiểu Quân nhu thuận nói.

"Tiểu Quân thật hiểu chuyện."

"Kỳ thực cậu——"

"Ừ, sao?"

"Nếu còn ba căn, chúng ta có thể cho người khác ở, sau đó thu tiền của bọn họ."

Ách? Hạ Nhược Hải kinh ngạc cúi đầu nhìn Văn Tiểu Quân.

Thấy Hạ Nhược Hải không trả lời, Văn Tiểu Quân thất vọng hỏi: "Vậy không được sao?"

Cách này không phải chưa nghĩ, chỉ là vì Văn Tiểu Quân còn nhỏ, có lẽ khá bất tiện, hơn nữa, nhà là nơi duy nhất thả lỏng, Hạ Nhược Hải không muốn ở nhà còn phải dựng lên bức tường.

Văn Tiểu Quân lắc lắc cánh tay Hạ Nhược Hải, hỏi lại: "Cậu cách này không được sao?"

"Không phải, cậu thử xem."

Trước thử một thời gian đi, nếu thật không được vậy bán căn nhà chị lưu lại, mua một căn một phòng ngủ một phòng khách.

Đã quyết định Hạ Nhược Hải sap cũng không ngờ được khách thuê thứ nhất mình nghênh đón dĩ nhiên là Trầm Dương ngày đó tặng dù.

Duyên phận đôi khi rất kỳ diệu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play