Tiêu Xuân Thu tiếp nhận cây nhíp nhỏ trong tay Huyền Huyễn, gắp ra một sợi lông tơ tuyết trắng mảnh như lông trâu trên vết thương bên hông và đùi thi thể.
"Vì cái gì có lông nhện trên vết thương?"
"Một con nhện lớn, dùng tám cái chân đè anh lại, trên đùi dính lông, là rất bình thường."
Tiêu Xuân Thu sắc mặt đều xanh, anh nhìn Huyền Huyễn, từng chữ một nói: "Cậu có thể đừng dùng ngữ khí bình thản nói chuyện kinh khủng như vậy không?"
Huyền Huyễn nhún vai, "Kinh khủng sao? Không thấy."
Suýt nữa đã quên, người trước mắt không phải người thường.
Tiêu Xuân Thu liếc thi thể, hoài nghi, "Có nhện lớn như vậy sao?"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Sao không có?"
"Cậu đã thấy?"
"Không."
Tiêu Xuân Thu không nói gì, "Cậu không thấy, vậy sao lại nói có nhện lớn như vậy? Không chút tinh thần khoa học?"
"Chức nghiệp của tôi khiến tôi tin trên đời này chuyện gì đều có thể xảy ra."
Tiêu Xuân Thu hắc tuyến.
"Đi, tôi dẫn kẻ không kiến thức như anh đi tìm nhện."
Tiêu Xuân Thu tự động quên ba chữ "không kiến thức", vội hỏi: "Cậu biết loại nhện lớn này ở đâu? Vậy sao nói không thấy?"
"Tôi thấy bản thu nhỏ."
"Bản-thu-nhỏ? Bất luận nhện nào đều có thể là bản thu nhỏ, nói không chừng ở một góc nào đó của bệnh viện cũng có một bầy." Tiêu Xuân Thu tức giận nói.
"Vậy anh có đi không? Thượng Quan Hiên áp bức anh, bắt anh phá án trong thời gian hạn định, anh không nên tố khổ với tôi, càng không nên tìm tôi."
"Đi, tôi đi." Tiêu Xuân Thu ồn ào.
Lấy thái độ khoa học, Tiêu Xuân Thu không tin có loại nhện lớn như vậy, thế nhưng anh tin Huyền Huyễn.
Tiêu Xuân Thu vừa ra, một kẻ giữ ngoài cửa lập tức tiến lên.
"Tiêu tổ trưởng."
Tiêu Xuân Thu nhìn một cái, nhận ra là Đường Vân luôn đi theo Thượng Quan Hiên.
"Sao cậu ở đây?"
"Sếp để tôi đi theo anh."
Tiêu Xuân Thu mặt tái đi, "Cậu ta thật coi tôi là con nít?"
Đường Vân mắt hiện một tia bỡn cợt, nghiêm trang nói: "Đây là ý sếp, không liên quan đến tôi."
Tiêu Xuân Thu nổi giận, lập tức gọi một cú điện thoại.
"Tôi đã có người đi theo, cậu để Đường Vân trở về!"
"Ai đi theo cậu?"
"Cậu cần quản ai đi theo tôi, nói chung tôi không đi một mình là được."
"Ai biết cậu nghe lời không, nếu một cái xoay người bị lạc xảy ra chuyện thì sao? Người của cậu không đủ cơ linh, người của tôi đi theo, tôi mới yên tâm."
Thượng Quan Hiên nói xong, không đợi Tiêu Xuân Thu kháng nghị, cúp.
Tiêu Xuân Thu giật mình một hồi, giận sôi lên.
Cái gì gọi người không đủ cơ linh?
Anh nổi giận đùng đùng ấn lại số máy.
Tắt máy? Cư nhiên có gan tắt máy?!
Tiêu Xuân Thu tức giận toàn thân phát run, hai mắt phun lửa trừng trừng điện thoại di động trong tay.
Thượng Quan Hiên cậu giỏi, đủ tuyệt đủ ngoan!
Huyền Huyễn nhịn cười, vỗ vỗ vai Tiêu Xuân Thu, "Đi thôi, nhiều người hỗ trợ tốt."
"Không phải vấn đề này! Mà là cậu ta thực sự coi tôi là con nít, cậu ta nha! Cậu ta còn nhỏ hơn tôi một tuổi!" Tiêu Xuân Thu căm giận nói.
Huyền Huyễn chớp chớp mắt, nhớ tới gương mặt lãnh khốc của Thượng Quan Hiên, thật nghĩ không ra anh ta còn nhỏ hơn Tiêu Xuân Thu.
Đường Vân kích động, móc điện thoại báo tin cho anh em.
Thượng Quan Hiên là một bí ẩn, tất cả những chuyện liên quan đến anh ta đám người Đường Vân biết cực ít, mọi người ở cảnh cục đối vị cảnh quan cổ tay sắt đầy màu sắc thần bí này vô cùng hiếu kỳ.
Thượng Quan Hiên nhỏ hơn Tiêu Xuân Thu một tuổi đối bọn họ mà nói là tin tức rất lớn.
Huyền Huyễn nhìn thoáng Đường Vân hưng phấn bấm điện thoại, lại nhìn thoáng Tiêu Xuân Thu nghiến răng nghiến lợi, trong óc bỗng nhiên toát ra một ý niệm: người của cảnh cục thật ý tứ, nhất định phải nói cho Tiểu Khả, không chừng ngày sau mình thoát ly khổ hải, không cần chịu tàn hại, ha hả...
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT