"Chúng làm sao vậy?" Huyền Huyễn rất thích pet mới của mình, không muốn chúng bị gì.
Nguyệt Vũ nhíu mày, "Đại khái đã xảy ra chuyện gì."
Anh ngồi xuống, không nhìn bầy rắn dương nanh múa vuốt, vươn tay bắt chúng đặt vào tay mình.
Bầy rắn không dám cắn Nguyệt Vũ, một hồi dùng đuôi ôm ngón tay thon dài của anh, một hồi buông ra, như con ruồi không đầu xoay quanh, cuối cùng chui vào quần áo.
Nguyệt Vũ nắm đuôi chúng kéo ra, nhẹ nhàng vuốt ve bầy rắn có vẻ dị thường nôn nóng.
Có lẽ là khí tức và trấn an của Nguyệt Vũ có tác dụng, bầy rắn dần an tĩnh lại, quấn nhau giật đầu, cực kỳ hoảng sợ.
Sóc chuột bám vai Nguyệt Vũ, tâm kinh đảm chiến nhìn bích trâm, chỉ cần gió thổi cỏ lay, lập tức bỏ trốn.
Trên bàn trà nhỏ, tiểu hồ ly và sóc chuột chiếm lấy một phương, tiểu hồ ly cắn đùi gà, sóc chuột ăn quả phỉ; dưới bàn trà nhỏ, Cún Đen vùi đầu gặm xương heo.
Xét thấy sóc chuột rất e ngại bích trâm, Huyền Huyễn đặt chúng lên bàn cơm.
Bầy rắn ỉu xìu, đối trứng cút để trước mặt không chút hứng thú.
Chúng bò đến tay Nguyệt Vũ, chui vào ống tay áo anh, khiến Nguyệt Vũ dở khóc dở cười.
Huyền Huyễn đố kỵ, "Sao chúng chỉ bò lên người anh?"
Nguyệt Vũ bất đắc dĩ mà kéo bầy rắn chui vào quần áo, sửa đặt lên vai.
Bầy rắn ủy khuất tiếp nhận vị trí này, nằm ở đó bất động.
Huyền Huyễn càng cảm thấy không công bằng, bất mãn nói: "Chúng ban đầu rất sợ anh, vì sao giờ lại thích anh như vậy? Chỉ kề cận anh, không quấn quít tôi, uổng tôi tốt với chúng, ổ đều chuẩn bị, còn làm rất nhiều đồ ăn ngon cho chúng, không lương tâm!"
Nguyệt Vũ ho nhẹ một tiếng, không biết trả lời thế nào, hẳn không thể nói mình trời sinh có khí tức hấp dẫn động vật đi?
Tiêu Xuân Thu cắn đũa, nghiêm túc nói: "Vì chúng cảm thấy Nguyệt Vũ an toàn hơn cậu."
Huyền Huyễn bực mình, lẽ nào tôi không an toàn?
Cơm tối giải quyết khi Huyền Huyễn tức giận bất bình, Nguyệt Vũ bị đuổi đi rửa chén.
Đối việc rửa chén, Nguyệt Vũ đã bị Huyền Huyễn huấn luyện cực kỳ thành thạo, rửa xong, anh còn gọt hoa quả mời Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu, khiến Tiêu Xuân Thu sợ hãi than không thôi.
...
Dưới ánh đèn, bốn La Hán mặc ngọc bình thản không hiện.
Nhưng mà trong bóng đêm, tay Nguyệt Vũ vừa xòe, biến hóa kinh người đã xảy ra.
Từng điểm sáng lóe lên quanh thân, chiếu cả La Hán tản ra ánh sáng lấp lánh, như một con mắt lẳng lặng nhìn người.
Tiêu Xuân Thu nín thở, nhỏ giọng hỏi: "Điểm sáng này là gì?"
"Cổ hồn, mỗi La Hán một ngàn con, La Hán thứ nhất bên trái chứa là hấp huyết biên bức, thứ hai là nhục trùng, thứ ba là bích hổ, thứ tư là tri chu."
Huyền Huyễn không khỏi nhớ tới cái chết của bốn cha con Trịnh gia, cậu hỏi: "Anh nói La Hán này là qua tay anh đưa cho Nam Cung gia, vậy cổ hồn ở đây--"
"Là tôi bỏ vào, La Hán này là tôi làm, chỉ có tôi mới có thể bỏ cổ hồn vào."
Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu không biết bốn La Hán này thì ra là của Nguyệt Vũ, đó là nói người làm vườn vật quy nguyên chủ? Còn có, Nam Cung gia kia có địa vị gì? Quan hệ gì với Trịnh gia...
Hai người không hiểu ra sao nhìn nhau, đầy bụng hồ nghi.
"Cổ hồn này có tác dụng gì?"
"Hấp huyết biên bức hút máu, nhục trùng ăn thịt, bích hổ có năng lực tái sinh, tri chu sao, tơ nhổ ra có thể làm thuốc cầm máu, vận dụng tốt, sẽ giảm đi rất nhiều khí lực và thời gian. Tôi trước đây thường dùng hấp huyết biên bức hút máu bẩn của bệnh nhân, nhục trùng ăn thịt thối, bích hổ khiến vết thương nhanh phục hồi như cũ, tơ nhện làm thuốc cầm máu cực kỳ hữu hiệu, là giúp đỡ tốt để lười biếng."
"Thế nhưng song song cũng là lợi khí giết người vô hình." Huyền Huyễn chậm rãi nói.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT