"La Hán này nhiều nhất có thể bỏ vào một ngàn cổ hồn, đây là thứ nhất, thứ hai sao, chờ đến tối mới có thể cho Tiểu Nguyệt xem."
"Vì sao phải chờ đến tối?" Tiêu Xuân Thu đầu tiên hỏi.
Nguyệt Vũ nhún vai, "Không chờ đến tối cũng được, tìm cho tôi một căn phòng tối. Chỉ có trong bóng đêm, mới có thể thấy rõ."
Tiêu Xuân Thu chuyển mắt, hạ quyết tâm đêm nay phải đi nhà Huyền Huyễn cọ cơm, lý do anh đã nghĩ ra: đưa sóc chuột về, ha ha!
Thượng Quan Hiên liếc Tiêu Xuân Thu cười trộm, sao không biết anh nghĩ gì, bất quá nói thật anh cũng muốn kiến thức một chút.
Huyền Huyễn liếc bốn bức tượng La Hán mặc ngọc, nói thầm: lẽ nào La Hán này còn có thể biến thân?
Lưu Phỉ lén kéo tay áo Thượng Quan Hiên, hạ giọng nói: "Có thể nhờ cậu ấy hỗ trợ hỏi thử cái chết của cha con Trịnh gia là sao không?"
Đây mới là vấn đề then chốt, quan hệ đến "tiền đồ" của anh.
Ấy vậy mà Huyền Huyễn thính tai, nghe Lưu Phỉ nói, lãnh quang như có như không bay tới.
Lưu Phỉ nhất thời bị đông lạnh, cẩn thận trốn phía sau Thượng Quan Hiên.
Vị đại sư này rất kinh khủng! Nhỏ vậy cũng nghe được!
Thảm thành "nhân bánh kẹp" giữa hai người Thượng Quan Hiên không thể làm gì khác hơn là tự nhận không may, đáng đời Lưu Phỉ, ai kêu mở miệng đã đắc tội người không nên đắc tội nhất, ai!
Thượng Quan Hiên không đành lòng thấy chết mà không cứu, không thể làm gì khác hơn là kiên trì hỏi: "Cái kia, Huyền Huyễn, có thể hỏi giùm không?"
"Người ở đây, anh ta không biết hỏi."
Huyền Huyễn một câu bịt miệng Thượng Quan Hiên.
Lưu Phỉ uể oải không ngớt, nếu anh có thể hỏi ra gì từ miệng người làm vườn, đã sớm hỏi rồi.
Tuy Tiêu Xuân Thu cũng phật lòng xưng hô Lưu Phỉ dành cho mình, bất quá, thủ trưởng của Lưu Phỉ rất ghê tởm, có thể giúp được thì giúp đi.
"Huyền Huyễn, cậu miễn cưỡng hỏi giúp cậu ta đi, xem có đầu mối gì không, vì vụ án này cậu ta đã bị phạt nửa năm tiền lương, đủ thảm rồi."
Lưu Phỉ rất cảm động, "A Thu, cảm ơn cậu!"
Tiêu Xuân Thu lại rút khóe miệng, "Sau này cậu đừng gọi tôi "A Thu", xem như cảm ơn tôi!"
Lưu Phỉ gãi đầu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Tên này có vấn đề gì?"
"Rất có vấn đề, cậu khiến tôi nghĩ mình là đồ nhà quê."
Lưu Phỉ hoang mang không giải thích được, "Thế nhưng tôi không cảm thấy có vấn đề."
Tiêu Xuân Thu buông tha câu thông với Lưu Phỉ, tư duy cố hữu của một người không phải một sớm một chiều có thể thay đổi.
Nếu Tiêu Xuân Thu và Thượng Quan Hiên đều cầu tình, Huyền Huyễn không tốt cự tuyệt, vì vậy hỏi người làm vườn: "Ông biết cái chết của cha con Trịnh gia là sao không?"
Người làm vườn nghiêng đầu, cự tuyệt trả lời, trên mặt lộ vẻ quật cường.
Huyền Huyễn thật không ngờ gã sẽ làm vậy, này không phải giấu đầu lòi đuôi, rất rõ ràng người làm vườn biết.
Huyền Huyễn đẩy Nguyệt Vũ, ý bảo anh tới hỏi.
Vậy mà Nguyệt Vũ vừa hỏi, người làm vườn lại thất thanh khóc rống.
Bầy rắn quấn trên cổ tay Huyền Huyễn sau tiếp trước nhảy xuống, vây quanh người làm vườn, có hai con thậm chí bò lên vai gã, không ngừng dùng đầu chạm mặt, tựa hồ rất lo lắng cho gã.
Nguyệt Vũ xòe tay, nói với Thượng Quan Hiên: "Không phải bọn tôi không hỗ trợ, thế nhưng anh thấy đấy, ông ta như vậy, cũng hỏi không được gì."
"Nếu không chúng ta ngày mai thử lại." Tiêu Xuân Thu đề nghị.
Lưu Phỉ bất đắc dĩ, chỉ đành vậy, anh sợ người làm vườn chạy trốn, nói vài câu với Thượng Quan Hiên xong đã đi, anh phải an bài nhân thủ ở lại giám thị Trịnh gia.
"Trương Nhàn và Bùi Hiểu Nhã đâu?" Huyền Huyễn kỳ quái hỏi Tiêu Xuân Thu, hoa viên động tĩnh lớn vậy, sao không thấy hai người phụ nữ này xuất hiện?
"Đại khái ở lầu hai, vừa nãy thấy bọn họ một trước một sau đi lên. Hai người này rất biến thái, đặc biệt Trương Nhàn, dĩ nhiên ăn sâu." Nhớ tới cảnh Trương Nhàn nhét sâu vào miệng, Tiêu Xuân Thu chỉ cảm thấy tóc gáy dựng thẳng.
"Ăn sâu? Ăn sâu gì?"
Tiêu Xuân Thu chỉ vào biển hoa giữa hoa viên: "Bà ta đào ra mấy con sâu màu sắc khác nhau từ rễ của hoa này, cứ thế mà ăn, ác!"
Huyền Huyễn bước tới, "Đây là hoa gì?"
"Cậu còn không biết, làm sao tôi biết."
"Đây là Hoa Phục Sinh, ký sinh trùng ở rễ có tác dụng dưỡng nhan, xem ra Trương Nhàn cũng là người hiểu cổ."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT