Thành công hãm hại Tiêu Xuân Thu thầm khoái, vừa nghe xưng hô "A Thu", khóe miệng thói quen co rút, Lưu Phỉ này, không thể đừng dùng xưng hô kiểu a miêu, A Hoa gọi người sao? Mỗi lần nghe cứ thấy quái dị dựng thẳng tóc gáy.
Tiêu Xuân Thu không chút áy náy, "Tôi không lầm đạo anh, là sức quan sát của anh cần phải tăng mạnh, Huyền Huyễn phong thần tuấn lãng, phong lưu phóng khoáng, siêu phàm thoát tục, vừa nhìn chỉ biết không phải người bình thường, là mắt anh vụng về."
Huyền Huyễn nhướng mày, "Tiêu Xuân Thu, anh đây là khen tôi hay biếm tôi?"
Tiêu Xuân Thu vươn tay đáp vai cậu, một bộ trầm thống: "Huyền Huyễn, chúng ta quen nhau lâu vậy, tính tình cậu tôi còn không rõ, sao tôi dám chế nhạo cậu, nếu cậu khó chịu, tôi mất cả chì lẫn chài, ai nha, cắt tóc càng có vẻ thanh xuân!"
Huyền Huyễn liếc xéo anh, "Bất luận tôi cắt hay không, cũng thanh xuân hơn anh."
"Rồi, thối thí." Tiêu Xuân Thu chịu không nổi nói.
Huyền Huyễn bĩu môi với Lưu Phỉ, "Cái tên không có mắt này là ai?"
"Đồng sự cũ của Thượng Quan Hiên."
Lưu Phỉ vẫn đứng đó thì thào tự nói: "Thế nhưng theo ý tôi, anh ta càng giống thiên sư, giơ tay nhấc chân đạm mạc tự nhiên, như không có gì có thể làm khó, rất giống câu thơ "Đàm tiếu gian, cường lỗ hôi phi yên diệt" [1] gì kia, gọi người không kìm long được mà đi tin tưởng, quả thật không thể trách tôi nhận sai người."
Nghe anh lẩm bẩm, Huyền Huyễn liếc Nguyệt Vũ, tự tiếu phi tiếu: "Mị lực của anh ghê gớm thật!"
Nguyệt Vũ sờ mũi, ghé vào tai cậu thì thầm: "Vậy Tiểu Nguyệt lo lắng không?"
"Lo lắng?" Huyền Huyễn tăng âm điệu, khóe mắt lộ ra tiếu ý ác liệt, "Có gì lo lắng, gọi một bầy ác quỷ 24 tiếng đi theo anh, xem còn ai dám lại gần anh, ha hả..."
Nguyệt Vũ dở khóc dở cười, cách Tiểu Nguyệt ghen rất đặc biệt.
Một bầy ác quỷ? Tiêu Xuân Thu run lên, "Đủ độc!"
"Quá khen, vô độc bất trượng phu."
Nhìn Huyền Huyễn nói đến nghiêm trang, Tiêu Xuân Thu đầu đầy hắc tuyến, hỏi: "Cậu về lúc nào? Sao lại biết chuyện Trịnh gia?"
"Được mấy ngày, chuyện Trịnh gia là nghe Sở Hoàn nói, được rồi, Tiểu Hoa đâu?" Thấy Tiêu Xuân Thu, Huyền Huyễn nhớ tới sóc chuột.
"Ở cảnh cục với tiểu hồ ly, yên tâm, bọn Đường Vân chăm sóc, tuyệt đối không thiếu một sợi lông." Tiêu Xuân Thu vỗ ngực bảo chứng.
"Nếu thiếu thì sao?" Huyền Huyễn nói giỡn.
Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Có thể làm sao? Lẽ nào bắt tôi nhổ lông cho cậu."
"Thiếu một sợi đền 1000 nguyên."
"Một sợi lông 1000 nguyên?! Cậu không bằng đi cướp!" Tiêu Xuân Thu quát.
Huyền Huyễn mí mắt không nâng, "Chuyện phạm tội tôi sẽ không làm."
Lưu Phỉ bên cạnh nghe run như cầy sấy, một sợi lông đền 1000 nguyên? Lông vàng cũng không giá trị bằng, xem ra anh có thể hết hy vọng, vị đại sư này quả thật rất đắt, anh mời không nổi!
Nhìn Tiêu Xuân Thu và Huyền Huyễn bắt đầu tranh luận tiền tài thường lệ, Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nguyệt Vũ ngược lại không lo, anh biết Huyền Huyễn chỉ là giỡn, sẽ không bắt Tiêu Xuân Thu đền tiền.
Lúc này, anh càng quan tâm là bốn Thiên Nhãn La Hán, hỏi Thượng Quan Hiên: "Trịnh gia có bốn bức tượng La Hán mặc ngọc đúng không, ở đâu? Tôi muốn xem."
Thượng Quan Hiên trong lòng vô cùng, kỳ quái Nguyệt Vũ vì sao quan tâm bốn bức tượng La Hán cổ quái kia.
"Là có, giữa bụi hoa trong hoa viên, thế nhưng có một người làm vườn quái dị canh giữ, tới gần sẽ phát điên đánh người."
"Người làm vườn kia đâu?"
"Ngay dưới tàng cây."
Thượng Quan Hiên chỉ tàng cây, tay vươn phân nửa, bỗng nhiên dừng lại, anh thấy người làm vườn kia đang đi về phía bọn họ, không, chính xác mà nói, là từng bước đi về phía Nguyệt Vũ.
Trong ánh mắt màu than chì của gã có kích động, có bi phẫn, còn có kính nể, gương mặt xấu xí đỏ bừng, cơ thể run lên, gã càng chạy càng nhanh, cuối cùng đúng là lao về phía Nguyệt Vũ.
"Cẩn thận!" Phát hiện không đúng Thượng Quan Hiên và Tiêu Xuân Thu không hẹn mà cùng kêu to, người làm vườn này tinh thần có vấn đề, nếu gã bị thương Nguyệt Vũ, phỏng chừng Huyền Huyễn sẽ không bỏ qua.
Huyền Huyễn ánh mắt lạnh lẽo, nói cũng không, chỉ chờ người làm vườn tới gần sẽ ra tay bắt lại.
Nguyệt Vũ không cảm thấy nguy hiểm, anh nghĩ người làm vườn không như muốn bất lợi với mình, nhìn bộ dáng kích động vạn phần của gã, ngược lại như có chuyện cần nói, vì vậy đè lại bàn tay giơ lên của Huyền Huyễn, lắc đầu.
Huyền Huyễn kinh ngạc, một thoáng sửng sốt, người làm vườn đã vọt tới trước mặt Nguyệt Vũ, ngoài dự liệu mọi người, người làm vườn dĩ nhiên bùm một tiếng quỳ gối trước mặt anh.
Gã ngẩng đầu nhìn Nguyệt Vũ, nước mắt không báo một tiếng cuồn cuộn chảy, yết hầu phát ra thanh âm khàn khàn cổ quái, khóc đến cực kỳ thương tâm.
Biến cố này, không nói bọn Huyền Huyễn, Thượng Quan Hiên mục trừng khẩu ngốc, cả Nguyệt Vũ cũng dại ra.
Cảnh này là diễn thế nào?
...
[1] Đây là một câu trong bài Niệm Nô Kiều - Xích Bích Hoài Cổ của Tô Thức:
Đại giang đông khứ,
Lãng đào tận thiên cổ phong lưu nhân vật.
Cổ lũy tây biên,
Nhân đạo thị Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Loạn thạch băng vân,
Nô đào liệt ngạn,
Quyển khởi thiên đồi tuyết.
Giang sơn như họa,
Nhất thời đa thiểu hào kiệt.
Dao tưởng Công Cẩn đương niên,
Tiểu Kiều sơ giá liễu,
Hùng tư anh phát.
Vũ phiến luân cân,
Đàm tiếu gian,
Cường lỗ hôi phi yên diệt.
Cố quốc thần du,
Đa tình ưng tiếu ngã,
Tảo sinh hoa phát.
Nhân sinh như mộng,
Nhất tôn hoàn thù giang nguyệt.
Dịch:
Dòng sông đông rót,
Đào thải hết ngàn thuở phong lưu nhân vật.
Lũy cổ tây biên,
Người bảo đấy Tam Quốc Chu Du Xích Bích.
Đá rối mây xen,
Sóng tung bờ rạn,
Cuộn bốc ngàn trùng tuyết.
Non sông như vẽ,
Một thuở bao nhiêu hào kiệt.
Xa nghe Công Cẩn đường thì,
Tiểu Kiều vừa mới cưới,
Anh hùng phong cách.
Phe phẩy quạt khăn,
Khoảng tiếu đàm,
Quân giặc tro tiêu khói diệt.
Nước cũ thần dù,
Đa tình cười khéo giống,
Tóc mau trắng toát.
Đời như giấc mộng,
Một chén trên sông thưởng nguyệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT