Sở Hoàn hung hăng trừng Yến Dương, khiến cậu không hiểu ra sao, chột dạ hỏi: "Anh Sở, anh nhìn tôi vậy làm gì? Quả thực muốn ăn tôi."
Sở Hoàn bạo phát, "Tôi ăn cậu, cũng tốt hơn cậu không biết gì mà chết, thi thể cũng không nhận ra!"
Huyền Huyễn sát ngôn quan sắc, hỏi: "Trịnh gia kia có vấn đề?"
Giận điên rồi Sở Hoàn đè Yến Dương sững sờ trên giường "bùm bùm" đánh mông một trận.
Không nói Yến Dương trợn tròn, Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ cũng bị Sở Hoàn nổi trận lôi đình khiến cho hồ đồ, căn bản không kịp ngăn cản.
Sở Hoàn đánh xong, Yến Dương mới phục hồi tinh thần, cậu không biết làm sao quay đầu nhìn anh, không rõ anh rốt cuộc giận cái gì.
Huyền Huyễn lại hỏi: "Sở Hoàn, Trịnh gia kia có vấn đề phải không?"
Sở Hoàn thở ra một hơi, "Tôi không biết Trịnh gia có vấn đề không, thế nhưng ngày 4, ngày 14, ngày 24 tháng trước, ba đứa con trai Trịnh Huy, Trịnh Hoa, Trịnh Lôi của Trịnh Minh đều không hiểu ra sao mà chết, máu của bọn họ bị hút sạch, thành bộ thây khô. Tối qua, lại ngày 4, Trịnh gia chết thêm một người -- Trịnh Minh, nhiều chỗ như vậy cậu không đi, hết lần này tới lần khác ở lúc mẫn cảm này lẻn vào Trịnh gia, cậu nói cậu ngại mạng dài quá đúng không? Chán sống!"
Càng nói càng giận Sở Hoàn giơ tay, Yến Dương vội che cái mông đau rát, cầu xin tha thứ: "Đừng đánh nữa, đau quá! Sao tôi biết Trịnh gia xảy ra chuyện như vậy, trách không được quá trời cảnh sát canh ở đó."
"Nếu bị người hoài nghi là hung thủ giết người, tôi không quản cậu." Sở Hoàn giận nói.
"Phải quản, phải quản, lần sau tôi không dám nữa." Yến Dương vội bò qua ôm eo Sở Hoàn làm nũng.
Ai ya, lần này xem như giẫm trúng địa lôi, sớm biết đã không nhận mối này.
Huyền Huyễn nhướng mày, "Có chuyện như vậy? Sao không thấy Tiêu Xuân Thu tìm tôi?"
"Vụ án này không phải chúng tôi quản."
"Trách không được. Đổi lại bình thường, Tiêu Xuân Thu sớm đã gọi điện."
Sở Hoàn bật cười, "Kỳ thực Tiêu tổ trưởng tính tìm cậu hỏi thử, bất quá sợ cậu và Nguyệt Vũ đang đi tuần trăng mật, không dám quấy rầy."
"Tuần trăng mật?" Nhớ tới hành trình Côn Minh lần trước, Huyền Huyễn co giật khóe miệng, "Loại tuần trăng mật này không đi cũng được."
Nghe khẩu khí của cậu, Sở Hoàn không khỏi hiếu kỳ Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rốt cuộc qua tuần trăng mật kiểu gì. Bất quá lúc này, anh càng quan tâm là Yến Dương tối qua ở Trịnh gia xảy ra chuyện gì, hất bàn tay cậu đặt bên hông mình ra, "Ngồi đàng hoàng, tôi có chuyện phải hỏi, cậu thành thật trả lời cho tôi."
"Mông bị anh đánh đau, ngồi không được, tôi muốn nằm."
Cảnh sát thối, xuống tay tuyệt không lưu tình, đáng thương PP, bất quá anh ta quan tâm mình, ha hả!
Vừa nghĩ vậy, Yến Dương ngọt lòng.
"Tối qua đi Trịnh gia làm gì?"
"Tháng trước có người trả một nghìn vạn nhờ tôi đi Trịnh gia trộm đồ, tôi thấy thù lao cao vậy, tự nhiên vui vẻ nhận."
"Một nghìn vạn? Quả thật không ít, đổi lại tôi cũng đi trộm, dù sao không cần động thủ." Huyền Huyễn cười ha hả nói.
"Không cần động thủ?" Yến Dương không hiểu.
Huyền Huyễn chớp mắt, "Mời quỷ đi trộm là được."
"Mời quỷ đi trộm?" Yến Dương kinh ngạc không thôi, "Có thể làm vậy?"
Sở Hoàn gõ đầu cậu, "Huyền Huyễn là thiên sư, tự nhiên có bản lĩnh mời quỷ làm việc, cậu, nằm mơ."
Yến Dương không để ý anh trào phúng, nóng bỏng hỏi Huyền Huyễn: "Nếu giờ tôi bái anh làm thầy, phải học bao lâu mới có thể mời quỷ."
Huyền Huyễn nhìn Yến Dương một hồi, nở nụ cười, "Cậu không thích hợp làm thiên sư."
"Vì sao?" Yến Dương không phục.
"Cậu chính khí không đủ, dễ bị khống chế ngược lại."
Sở Hoàn rất không nể tình bật cười, "Cậu chết tâm đi, lúc đó bị quỷ khống chế lại phải mời Huyền Huyễn cứu thì không tốt."
Yến Dương ủ rủ.
Cười đủ, nhớ tới chủ đề ban đầu, Sở Hoàn hỏi: "Cậu đi Trịnh gia trộm gì?"
"Bốn bức tượng La Hán mặc ngọc cổ quái."
Tượng La Hán? Nguyệt Vũ ánh mắt lóe lên, kỳ quái, bốn bức tượng La Hán Nam Cung gia bị trộm sao lại ở Trịnh gia?
"Cậu thấy bốn bức tượng La Hán mặc ngọc ở Trịnh gia?" Nguyệt Vũ hỏi.
Yến Dương gật đầu, "Có, cố chủ nói chúng bị chôn ở hoa viên Trịnh gia, tối qua tôi đi là vì xác định, người kia không gạt tôi, tượng La Hán đích thật chôn ở hoa viên, tôi cũng thấy, lại nói tiếp, đây là lần thứ hai tôi thấy mấy bức tượng này.
Đại khái hai tháng trước, có người trả một trăm vạn nhờ tôi đi Nam Cung gia trộm, người nọ còn cung cấp bản đồ địa hình chi tiết của Nam Cung gia, tôi mới thuận lợi trộm ra. Lúc đó tôi cẩn thận nghiên cứu một hồi, ngoại trừ tạo hình cổ quái, trên đầu có một con mắt đỏ kỳ lạ, bốn bức tượng này theo ý tôi nói nhiều lắm trị giá mười vạn, không rõ vì sao có người một lại hai lần ra giá cao mời trộm. Cho nên tôi nhận mối này, một vì tiền, hai vì hiếu kỳ."
"Vậy cậu còn thấy gì ở Trịnh gia? Có thấy Trịnh Minh không?" Sở Hoàn hỏi.
"Không, chỉ thấy một gã xấu xí nửa đêm dập đầu quỳ lạy với tượng La Hán, sau lại nhảy một vũ điệu kỳ kỳ quái quái, tôi xem phân nửa đã bị con rắn không biết từ đâu chui ra kia cắn, chuyện kế tiếp tôi không rõ."
Nghe vậy, Nguyệt Vũ cả kinh, vì sao Trịnh gia có người biết cách dùng tượng La Hán?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT