"Anh Sở, anh Sở, anh ngủ chưa?" Yến Dương đẩy Sở Hoàn hai cái, Sở Hoàn ngủ rất sâu, không có dấu hiệu tỉnh lại.

"Anh Sở! Cảnh sát thối!" Yến Dương dán bên tai Sở Hoàn cả tiếng gọi, Sở Hoàn vẫn không động tĩnh.

Yến Dương chống má, vươn tay nhéo mũi Sở Hoàn, cười hì hì nói: "Thuốc gây tê của tôi cũng không sai, đảm bảo Anh Sở cả đêm không tỉnh ngủ thẳng đến mặt trời chiếu mông sáng mai mới dậy, ha ha!"

Ngoài cửa sổ trăng sáng như nước, xuyên qua kính thủy tinh rải xuống mặt giường.

Cúi đầu nhìn đôi môi bịt kín ánh bạc của Sở Hoàn, Yến Dương sắc mê tâm khiếu ghé tới hôn.

Nếu bị cảnh sát thối biết mình không chỉ có đánh thuốc mê, còn hôn trộm anh ta, không biết sẽ thế nào, ha hả! Bất quá, mình ăn thiệt nhiều hơn đi, toàn thân trên dưới đều bị xem hết, hôn một cái làm bồi thường hẳn là. Yến Dương yên tâm thoải mái nghĩ.

Khinh bạc Sở Hoàn một hồi, Yến Dương mới lưu luyến không rời đứng lên, hôm nay đã là ngày 4, cậu phải đi Trịnh gia xem tình huống, đây là tác phong vẫn có, trước xác định xác xuất thành công, nếu không nắm chắc, cậu tình nguyện bồi thường cũng không mạo hiểm. Tiền là quan trọng, mạng càng quan trọng.

Cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi của Yến Dương như mèo, ngày ngủ, đêm làm, thế nhưng cậu phát hiện từ khi sống cùng Sở Hoàn, đồng hồ sinh vật của cậu đang thay đổi, buổi tối rõ ràng rất tinh thần, không muốn ngủ, vừa bò lên giường Sở Hoàn, chui vào ôm ấp của anh, không đến một phút cậu đã ngủ, hơn nữa thường là ngủ thẳng đến hừng đông sáng mai.

Cậu không khỏi hoài nghi trên người Sở Hoàn mang theo thứ gì khiến người buồn ngủ, thế nên mới khiến cậu bò lên giường anh đã ngủ như heo, không chỉ vậy, còn có thể giống bạch tuộc quấn chặt anh, làm hại Sở Hoàn mỗi sáng đều là nghẹn tỉnh.

Hai con Totoro kia xem như phí, có gối ôm Sở Hoàn ấm áp thư thích, chúng đã không có giá trị, chỉ có thể đặt ở đầu giường làm trang trí.

Kéo ba lô dưới giường ra đeo, lại lao tới hôn Sở Hoàn mấy cái, Yến Dương mới mỹ mãn, cậu phải về trước khi anh tỉnh mà, bằng không bị anh biết cậu vẫn làm trộm, nói không chừng sẽ đuổi cậu đi, ai, tuy chỉ ngắn ngủi nửa tháng, thế nhưng cậu đã không thể rời khỏi anh, cậu mê luyến cảm giác ấm áp bị Sở Hoàn chiếu cố, còn có mỹ thực anh nấu.

...

Cách Trịnh gia một khoảng, Yến Dương dừng xe, lội bộ qua.

Vừa tiếp cận Trịnh gia, Yến Dương mẫn cảm phát hiện xung quanh mai phục không ít cảnh sát thường phục.

Cậu không khỏi hồ nghi: sao cảnh sát tin tức linh thông vậy, biết mình sắp quang cố Trịnh gia?

Nhưng tỉ mỉ ngẫm lại, cảm thấy không quá khả năng, những cảnh sát này không phải hướng về phía mình, xem ra Trịnh gia đã xảy ra chuyện gì, cho nên mới đưa tới cảnh sát giám thị.

Yến Dương tính dọn đường hồi phủ, thế nhưng nghĩ, nếu đã tới, tốt xấu dò đường rồi về.

Cậu cẩn thận né tránh cảnh sát mai phục, tìm một góc tường không người sờ soạng leo vào.

Căn cứ tin tức cố chủ tiết lộ, bốn bức tượng La Hán giấu ở vị trí trung tâm nhất hoa viên Trịnh gia. Bất quá, bốn bức tượng La Hán này sao lại ở Trịnh gia?

Yến Dương đột nhiên nhớ tới lần trước khi đi Nam Cung gia, cố chủ cũng nói rõ địa điểm cụ thể, bằng không cậu sẽ không dễ dàng mò được, hơn nữa, kỳ quái nhất là, hai lần nhiệm vụ, cố chủ ngoại trừ cung cấp địa điểm cụ thể, còn quy định thời gian, nếu không ấn yêu cầu, tiền sẽ không trả, nghĩ tới hai điểm này, Yến Dương không khỏi suy đoán: lẽ nào hai người là một? Hẳn không thể nào.

Yến Dương lắc đầu, tạm thời để suy nghĩ này sau đầu, cẩn thận quan sát địa hình.

Hoa viên Trịnh gia rất lớn, Yến Dương chỉ nhìn thoáng, đã thấy vị trí trung tâm, vì nó đó rất dễ nhận ra, hoa chỗ đó màu đen, màu đen của tử vong.

Yến Dương tính bò qua xem, đột nhiên giật mình, cậu phát hiện giữa bụi hoa có người, người đó đang dùng một đôi mắt lóe ánh lục nhìn về phía cậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play