Sở Hoàn nhìn đồng hồ treo tường, đã 12 giờ, Yến Dương còn khoanh chân ngồi trên sô pha ôm tiểu notebook gõ gõ
Anh bước tới rút ra, "Đi tắm, ngủ, đừng mãi chơi game."
"Biết rồi!" Cậu mới không chơi game, cậu đang kiếm tiền.
Buổi chiều Yến Dương đã dọn quần áo, đồ dùng sinh hoạt của mình xuống chất đống trong khách phòng. Cậu vào lấy áo ngủ, ngang qua phòng khách nghịch ngợm hỏi một câu: "Anh Sở, muốn giúp tôi tắm sao?"
Đang cầm khăn lau tóc Sở Hoàn liếc cậu, "Được, cậu không sợ tôi dùng miếng chùi nhôm lột da cậu, tôi rất thích ý giúp cậu tắm."
Yến Dương làm mặt quỷ, cười khì: "Anh Sở chỉ thích dùng lời đe dọa."
Sở Hoàn khựng lại, vừa nãy tên trộm kia là vào khách phòng lấy quần áo? Trong khách phòng vì sao có quần áo của cậu ta? Cái áo ngủ in mèo con đủ mọi màu sắc kia rõ ràng không phải của mình.
Sở Hoàn nghi hoặc đẩy cửa khách phòng, vừa nhìn, hầu như té xỉu, khách phòng anh thu thập sạch sẽ cư nhiên biến thành một phòng "rác".
Trên giường chất là gì, quần áo, chăn hay giẻ lau? Còn có trên đất? Thủy tinh cầu, bi ve? No! Tất cả đều là rác!
Tên trộm chết tiệt kia!
"Yến Dương, cậu đi ra cho tôi!"
Đang chuẩn bị tắm Yến Dương bị Sở Hoàn rống đến suýt nữa một đầu ngã vào bồn, vội vàng vọt ra, "Sao vậy?"
"Mặc đồ vào ngay." Nhìn thân thể nhỏ nhắn thon gầy lại không đành lòng mắng, vẫn trước gọi cậu ta mặc đồ vào rồi tính.
Yến Dương không thể làm gì khác hơn là chạy về phòng tắm mặc đồ, cảnh sát thối rất giận nga, lẽ nào bị phát hiện mình lén nhận đơn hàng?
"Lại đây!"
Yến Dương nhìn Sở Hoàn nổi trận lôi đình, nhích một tí, cẩn thận hỏi: "Làm chi?"
"Đồ trong khách phòng là của cậu?"
"Đúng vậy."
"Ngày mai dọn sạch cho tôi, nghe chưa?"
"Nga." Dừng một chút, Yến Dương hỏi: "Phải dọn thế nào?"
"Quần áo bẩn mang đi giặt, phơi khô rồi bỏ vào tủ, đống đồ chơi này, bỏ hết vào thùng, còn có mấy con gấu ôm kia, vứt! Bẩn đến không thể nhìn ra là gấu!"
"Vốn không phải gấu, là Totoro, còn có quần áo của tôi đều sạch sẽ." Yến Dương nhỏ giọng nói.
"Tôi mặc kệ là gì, cư nhiên dám nói đống đồ đó sạch sẽ? Tôi xem rõ ràng là giẻ lau!"
Yến Dương ủy khuất nói: "Sạch mà, chỉ là nhăn chút."
"Vậy thì ủi thẳng!"
"Sẽ mệt chết."
"Vậy vứt hết!"
Yến Dương chống má, "Vứt thì vứt, dù sao tiền tôi nhiều, mua đống mới là được. Không còn gì sao, tôi đi tắm." Cuối cùng, cậu lại thêm một câu: "Mệt như vậy, tôi tình nguyện đi mua đồ. Nga, nếu vứt Totoro, tôi phải lên mạng đặt hai cái khác, cũng tốt, mua hai cái lớn hơn."
Sở Hoàn tức giận đến ói máu, tên trộm bại gia này!
Quên đi, đầu anh đau chết, không muốn quản cậu ta. Bất quá sau này nhất định phải bỏ thói quen xấu loạn dùng tiền và ở bẩn của cậu!
...
"Cậu tắm chưa?" Nhìn Yến Dương vào phòng tắm hai phút lại chạy ra, Sở Hoàn cực độ hoài nghi.
"Sạch rồi, nếu không cho anh kiểm tra?"
"Đêm nay cậu ngủ sô pha, bằng không đi khách phòng ngủ."
"Giường anh lớn vậy, hai người chúng ta ngủ cũng không vấn đề." Yến Dương không giải thích được.
"Tôi không muốn ngủ với cậu, cậu rất bẩn, nào có ai tắm hai phút đã xong. Nhất định không tắm." Sở Hoàn nói, anh không muốn nhiều lời với mèo bẩn này, anh muốn ngủ, ngày mai còn phải dậy sớm.
Yến Dương không cách nào, chỉ có thể giương mắt nhìn bóng lưng Sở Hoàn.
Chờ anh ngủ, tôi lại bò lên giường anh, hắc hắc!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT