Đường Vân vừa thấy Sở Hoàn lập tức hỏi: "Cậu đã ăn chuột kia?"

Sở Hoàn nghĩ tới chuột Yến Dương còn ngủ vù vù trên giường mình, thở dài một hơi, vô tình nói: "Thả."

"Thả?" Đường Vân thoáng cái nhảy dựng, "Thật thả?"

"Lừa cậu làm gì."

Đường Vân ngồi xuống, gãi đầu, "Không đúng, cậu tối qua lời thề son sắt tính ăn nó, giờ lại thả, tương phản không miễn quá lớn?"

Sở Hoàn ngáp một cái, "Ăn không vô, không thả còn có thể làm gì?"

Đường Vân một đao chém trên bàn, "Giết nó!"

"Quên đi, cũng không làm chuyện gì xấu, bất quá là ăn vụng mấy cọng rau, mấy miếng cơm mà thôi."

Đường Vân từ trên xuống dưới đánh giá Sở Hoàn vài lần, hồ nghi nói: "Cậu có phải bị quỷ quấn? Mấy ngày trước còn hận không thể lột da lóc xương chuột kia, mới một buổi tối sao đã khoan hồng độ lượng? Đổi tính?"

Sở Hoàn liếc trắng, lười nói nhảm với anh.

Đường Vân tính nói gì, đột nhiên dư quang khóe mắt thoáng thấy La Minh rất giống gặp quỷ vọt vào.

"Cậu làm chi, bị quỷ truy?"

"Phi! Miệng quạ đen!" La Minh lau mặt, đầu tiên là lén lút ló đầu ra ngoài xem, sau mới quay lại như phát hiện đại lục mới la lên: "Trời ạ, lão đại dĩ nhiên dắt con đi làm!"

Câu này như ném quả bom trọng lượng, nổ đến mọi người trợn mắt há hốc mồm, cả người choáng váng!

Đường Vân đầu tiên phục hồi tinh thần, kêu: "Vậy Tiêu tổ trưởng thế nào? Trời! Lão đại cư nhiên có con! Ai tới nói cho tôi biết, đây không phải sự thật! Oh! My God!"

Sở Hoàn cũng kêu: "Tiêu tổ trưởng có thể vì vậy mà quăng lão đại không? Lão đại bị quăng, tâm tình nhất định không xong, chúng ta chẳng phải bi thảm!"

La Minh nóng nảy, vội vàng biện giải: "Không phải, tôi không có ý này, kỳ thực tôi không nói lão đại có con, các cậu nghe tôi đã, tôi nói là..."

Nổ tung mọi người đâu nghe được tiếng La Minh, cậu một lời tôi một câu nghị luận, này nói Tiêu tổ trưởng sẽ thương tâm muốn chết, kia nói nhìn không ra lão đại hoa tâm như vậy, cư nhiên đã có con...

La Minh gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, không phải, anh kỳ thực chỉ muốn nói lão đại dắt một con hồ ly đi làm, anh thấy tiểu hồ ly kia rất giống lão đại, nhất thời nói sai, nói thành con lão đại, ai nghe anh giải thích, nếu bị lão đại biết anh bôi nhọ danh dự, nhất định sẽ giết anh!

Trần Nặc bên cạnh nhìn mọi người hưng phấn mà hô thiên thưởng địa rất có tư thế phát điên, lại nhìn La Minh kêu thảm thiết không ngừng muốn nói gì, không giải thích được hỏi: "La Minh, cậu muốn nói gì?"

La Minh phảng phất thấy sợi rơm cứu mạng cuối cùng bắt lấy Trần Nặc, dùng ánh mắt khẩn thiết nhìn anh, "Cậu nghe tôi nói--"

Trần Nặc bị ánh mắt long lanh của anh nhìn hoảng hốt, vô thức gật đầu, "Cậu nói, tôi nghe."

"Kỳ thực tôi không phải nói lão đại có con, tôi muốn nói lão đại có con hồ ly, bọn họ hiểu lầm ý tôi."

Trần Nặc lý giải gật đầu, "Hiểu, để tôi giúp cậu giải thích."

"Thật? Rất cảm ơn cậu!"

"Không khách khí."

Trần Nặc hít một hơi thật sâu, khí trầm đan điền, vận kình hét lớn: "La Minh nói con lão đại là hồ ly!"

Đất bằng nổ một tiếng sấm, đùng đùng đánh ngã mọi người.

Vốn lòng đầy vui mừng La Minh thoáng cái hầu như muốn ói máu mà chết, tiểu tử thối này! Mình phải giết cậu ta!

(Lời đồn đôi khi cứ thế mà ra -- ông chú Hồ)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play