Nhìn ác quỷ bị phong ấn một cái tiếp một cái bị thả ra, Huyền Huyễn rất nhanh vận chuyển suy nghĩ, tự hỏi làm thế nào mới là dùng ít sức nhất lại hữu hiệu nhất.
Huyền Huyễn nhớ tới đường hầm quả thực là vạn nhân khanh, nhớ tới oan hồn vô tội uổng mạng, cách lấy ác quỷ đổi ác quỷ này căn bản không có kết thúc, ác quỷ trong từ đường đi ra, thế nhưng lại có ác quỷ mới vào, vậy bọn họ phải giết thêm bao nhiêu người? Những kẻ này đều đã nhập ma, có lẽ ban đầu bọn họ là muốn cứu người, thế nhưng dần dà, bọn họ không còn vì cứu người mà giết người, mà là vì giết người mà giết người, giết chóc che đi lương tri của bọn họ, triệt để ma hóa.
Cách cứu người huyết tinh tàn nhẫn này lấy vô số tính mệnh làm cái giá, Huyền Huyễn tự nhận không phải kẻ đại lương thiện, nhưng táng tận thiên lương như vậy nếu để cậu biết, vậy không thể xem như không biết, càng không thể mặc kệ.
Ác quỷ không ngừng bị thả ra, âm dương ở đây bắt đầu mất cân đối, Huyền Huyễn đều nghĩ buồn bực, trái lại Nguyệt Vũ tuyệt không ảnh hưởng, cậu lần thứ hai xác định, tên này nhất định là quái thai!
Huyền Huyễn nỗ lực hít mấy hơi, tận lực bình tĩnh tâm tình.
Cậu chuyển vòng đôi ngươi, một ý niệm lớn mật chui ra.
"Anh ở lại đây." Cậu dặn Nguyệt Vũ.
Nguyệt Vũ tuy không tình nguyện, thế nhưng biết mình đi cũng không giúp được gì, không thể làm gì khác hơn là nhăn mặt gật đầu.
"Bé ngoan!" Huyền Huyễn cười hôn anh một cái mới đứng lên.
Bé ngoan? Khóe miệng Nguyệt Vũ co quắp, hoài nghi Huyền Huyễn có phải lâu lắm không chơi sóc chuột đã đem mình thành sóc chuột.
"Hải! Cần tôi giúp "ông" sao?" Huyền Huyễn nụ cười xán lạn, ưu nhã phất tay với đoàn tàu trưởng.
"Là cậu!" Gã co rút con ngươi, âm hiểm cười: "Thiên Đường có cửa không đi, Địa Ngục không lối lại chui vào, rõ ràng muốn chết!"
Huyền Huyễn thu hồi nụ cười, "Muốn chết là "ông", Thanh Long tộc tộc trưởng!"
Đoàn tàu trưởng sắc mặt đột biến, ánh mắt nhìn Huyền Huyễn thoáng cái trở nên hung ác.
"Thế nào mặt người chết? Xem ra tôi đoán đúng." Huyền Huyễn căn bản không để ánh mắt giết người của gã vào mắt, cười lạnh nói: "Tứ đại gia tộc thật nhiều chuyện tốt! Bại hoại!"
"Nếu tôi là cậu, lập tức quay đầu rời đi. Bất quá cho dù cậu muốn chạy, cũng đã không còn cơ hội." Đoàn tàu trưởng cười đến đặc biệt chói tai.
Huyền Huyễn nhìn thoáng ác quỷ vô thanh vô tức vây quanh mình, thoải mái mà nói: "Cơ hội là phải sáng tạo."
Nói xong không chờ đoàn tàu trưởng phản ứng lại, Huyền Huyễn giơ kiếm chặn ngực, tay phải dựng thẳng, ngón giữa khép lại đè thân kiếm, trong miệng lẩm bẩm: "Ngũ lôi mãnh tướng, hỏa xa tướng quân, đằng thiên đảo địa, khu lôi bôn vân, đội trượng thiên vạn, thống lĩnh thần binh, giơ kỳ triệu gọi, không được chậm trễ, lập tức tuân lệnh! Phá!"
Dứt lời, tiếng sấm nổ vang, lôi điện chói mắt chém thẳng vào từ đường hoa lệ, ác quỷ tụ tập trong từ đường bị nổ đến tứ tán chạy trốn.
Đoàn tàu trưởng đầu tiên sửng sốt, sau cười ha hả, "Cậu mù sao? Từ đường này có kết giới của Minh Giới, ngũ lôi oanh đình của cậu căn bản không thương được bọn họ, đừng phí công!"
Huyền Huyễn không để ý gã, lần thứ hai phát động ngũ lôi oanh đình nổ từ đường.
Đoàn tàu trưởng vốn định gọi ác quỷ tiến lên đối phó Huyền Huyễn, thế nhưng giờ gã thay đổi chủ ý, kẻ này suy nghĩ có chút vấn đề, thế nhưng linh lực cao đến kinh khủng, vì sao không lợi dùng cậu phá kết giới, cứu ra người bên trong, từ nay về sau xong hết mọi chuyện.
Nguyệt Vũ nấp trong bụi cỏ gấp đến độ xoay quanh, anh biết Huyền Huyễn làm vậy nhất định có mục đích, thế nhưng thấy ánh mắt của đoàn tàu trưởng và ác quỷ, anh thay Huyền Huyễn lo lắng, song quyền nan địch tứ thủ, một mình Tiểu Nguyệt thế nào đánh thắng bọn họ?
Nổ hai lần hẳn là được? Hay lại nổ thêm lần nữa?
Huyền Huyễn sợ lực độ thiếu, liên tiếp dùng ba lần ngũ lôi oanh đình, ba lần nổ xong, vô luận người quỷ, đều cảm giác chỗ mình đứng lắc lư, tựa hồ muốn nứt ra.
Đoàn tàu trưởng ánh mắt thâm trầm, yên lặng nhìn Huyền Huyễn, kẻ này rốt cuộc là ai? Nhìn qua bất quá hai mươi, linh lực cao đến mình cũng so ra kém, kết giới mạnh như vậy cư nhiên bị đánh ra vết rách thật dài, nổ thêm hai ba lần nói không chừng sẽ phá.
Đoàn tàu trưởng mơ hồ hưng phấn, gã hy vọng Huyền Huyễn có thể giúp gã đánh vỡ kết giới, nhưng mà, khi gã trông chờ, Huyền Huyễn ngừng tay.
Huyền Huyễn nói thầm: "Đại đầu quỷ làm chi chưa xuất hiện? Khó không phải nổ nát kết giới mới có thể chui ra?"
Khi Huyền Huyễn do dự có nên nổ nữa không, phía sau thổi qua âm phong, có kẻ nổi giận đùng đùng chửi ầm: "Con bà nó! Đồ ranh nào gây chuyện! Không thấy ta đang bận sao? Vô liêm sỉ!"
Huyền Huyễn đại hỉ, vội vàng nhìn lại, nhất thời trợn tròn mắt.
Cậu nhìn chằm chằm đứa bé phấn nộn mặt như quan ngọc thân cao chỉ tới ngực đứng trước mặt mình thật lâu, cẩn thận hỏi: ""Ngài" là ai?"
Đứa bé vốn tức sùi bọt mép, vừa thấy Huyền Huyễn lập tức cười tươi như hoa, bắt lấy tay cậu, sắc mê mê hỏi: "Mỹ nam ngươi là ai?"
Vì đối phương chỉ là con nít, Huyền Huyễn cũng không lưu ý nó ăn đậu hũ mình, "Tôi là Huyền Huyễn."
"Huyền Huyễn, thật là cái tên hay! Ha hả!"
Nhìn đứa bé cười khúc khích, Huyền Huyễn nhíu, cậu dùng ngũ lôi oanh đình là định kinh động Diêm Vương, thế nào Diêm Vương không thấy lại tới đậu đinh?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT