Phát hiện Huyền Huyễn sắc mặt khác thường, Nguyệt Vũ lo lắng hỏi: "Tiểu Nguyệt, sao vậy?"

Huyền Huyễn khoát tay, ý bảo anh đừng quấy rầy mình, Nguyệt Vũ không thể làm gì khác hơn là câm miệng, một hồi nhìn dị cảnh ngoài cửa sổ, một hồi nhìn Huyền Huyễn lông mày sắp nhăn thành chữ xuyên (川) cúi đầu trầm tư.

Vì sao phải giết hành khách hai lần? Trong đây có phải có huyền cơ? Kẻ bịt mặt là có mục lựa chọn giết hành khách, hay tùy ý giết người? Hành khách ở sân ga là ảo cảnh hay thực thể?...

Liên tiếp nghi vấn khiến Huyền Huyễn cũng thấy mê hoặc, chuyện lần này thật vướng tay vướng chân, hơn nữa không biết có phải liên quan đến Minh Giới không, nếu là Minh Giới bày ra, vậy trình tự ảo cảnh biến hóa có thể giải thích được, cậu không thể nhúng tay, thế nhưng nếu thật là Diêm Vương muốn hành khách chết, vậy cần gì tốn hao nhiều tinh thần như vậy, sinh tử phán quan tuyệt bút vung lên là xong, hà tất thiết trí khe hở thời không tinh vi? Cảm giác có chút làm thừa, quả thực là giết gà dùng dao mổ trâu, lãng phí!...

Huyền Huyễn đời này lần đầu sinh ra một cảm giác "thúc thủ vô sách" không xong, cảm giác bực tức khiến cậu hận không thể ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng.

Nguyệt Vũ thật chưa từng thấy Huyền Huyễn quắc mắt trừng trừng thì thào nguyền rủa như vậy, anh vươn tay vuốt lên lông mày nhíu chặt của cậu, trêu chọc nói: "Lông mày cậu nhăn đến có thể kẹp chết muỗi."

Huyền Huyễn thối nói: "Ghê tởm."

"Cậu cũng thường nói không giải quyết được, sầu cái gì?" Nguyệt Vũ nháy mắt nghịch ngợm nói.

"Nếu như lần này thật không giải quyết được đâu?" Huyền Huyễn nghiêm túc hỏi.

Nguyệt Vũ không để ý nhún vai, "Vậy đi tham quan Địa Ngục, tôi không có gì để lo lắng, Tiểu Khả là ma nữ, tuyệt đối chiếu cố tốt mình, cho nên cậu có thể yên tâm."

"Phi! Nói như chúng ta thực sự giá hạc tây quy, tôi lại lo lắng, nợ của bọn Đường Vân chưa đòi!"

Nguyệt Vũ cười ôm hôn Huyền Huyễn, "Trách không được Tiêu Xuân Thu thường nói cậu tham tiền, rõ ràng có nhiều tiền như vậy, vẫn nhớ thương nợ chưa trả của người khác."

"Nói cho anh, kỳ thực tôi không phải thích tiền, tôi thích khi bọn họ trả tiền, thần tình thịt đau này, mỗi lần đều thấy rất thú vị, ha ha..." Huyền Huyễn cười rất ác liệt.

Nguyệt Vũ mồ hôi, thầm nghĩ: nếu như Tiêu Xuân Thu biết Tiểu Nguyệt vốn dĩ ôm tâm tư như vậy, chẳng phải tức giận đến ói mái? Bất quá Tiểu Nguyệt như vậy anh thích, ha hả...

"Di? Triệu Thụy đâu?"

Trải qua Nguyệt Vũ "khai đạo", Huyền Huyễn cuối cùng không nóng nảy, quay đầu phát hiện không thấy Triệu Thụy.

Nguyệt Vũ gãi đầu, "Tôi không để ý."

Anh để ý chỉ có Huyền Huyễn, mặt khác không trong phạm vi của anh.

"Anh ta có lẽ đi tìm Trương Tuấn." Huyền Huyễn trầm ngâm.

"Vậy chúng ta hỗ trợ sao? Trước nói rõ, cậu không được để tôi một mình ở dưới." Nguyệt Vũ thanh minh.

Huyền Huyễn không nói gì, tình huống hiện tại, cậu cũng không muốn Nguyệt Vũ rời đi, ai cũng không biết một khắc sau xảy ra chuyện gì, cậu không muốn khi về thấy thi thể Nguyệt Vũ.

"Anh muốn lưu lại tôi cũng không cho, đi thôi."

"Tuân lệnh, đạo trưởng." Nguyệt Vũ nghiêm trang nói.

"Đạo cái đại đầu quỷ anh, tôi không phải đạo sĩ." Huyền Huyễn cười mắng.

"Vậy Tiểu Nguyệt là gì?"

"Có thể nói thiên sư."

"Thiên sư và đạo sĩ có gì khác nhau?"

"Thiên sư cấp bậc cao hơn đạo sĩ."

"Rõ, có nghĩa là thiên sư lợi hại hơn đạo sĩ."

"Có thể nói vậy."

"Vậy Triệu Thụy là đạo sĩ, Tiểu Nguyệt là thiên sư, Tiểu Nguyệt mạnh hơn Triệu Thụy." Nguyệt Vũ tổng kết.

Huyền Huyễn cười mà không nói, quả thật cậu lợi hại hơn Triệu Thụy, không cần khiêm tốn.

"Anh lát nữa theo sát tôi, bên ngoài không biết thế nào." Huyền Huyễn căn dặn.

"Ok! Vậy được chưa." Nguyệt Vũ vươn tay nắm chặt tay Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn không dị nghị, vậy cậu tương đối yên tâm.

Cửa sổ trên đoàn tàu bị hành khách hoảng sợ khó yên đóng chặt, Huyền Huyễn hoài nghi như vậy sớm muộn gì cũng bị ngộp chết.

Hai người tới đuôi tàu, thùng xe cuối cùng là giường nằm, cho nên hành khách không bao nhiêu, hơn nữa vì là thùng xe cuối cùng, tâm lý làm đầu của hành khách ai cũng không muốn ở lại, đều chen đi thùng xe phía trước, cho nên khi hai người mở cửa sổ xoay người đi ra rất thuận lợi, không bị ngăn cản.

Từng cụm mây đen như đọng lại, dừng giữa không trung, tử điện đan chéo ngang dọc giữa tầng mây, bầu trời phảng phất xé thành từng mảnh.

Dưới ánh sáng màu tím, liếc mắt thấy hết, đỉnh tàu trống không, căn bản không có bóng của Triệu Thụy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play