Trương Tuấn chen vào đám người kéo Triệu Thụy ra, oán giận: "Cậu là đồ rùa, ăn một chén mì cũng ăn hơn hai giờ, thật chịu không nổi."
Hầu như bị kéo đi Triệu Thụy vỗ góc áo không cẩn thận dính bụi, "Cho nên cậu không khỏe mạnh."
Một câu không đầu không đuôi khiến Trương Tuấn không hiểu ra sao, "Tôi không khỏe mạnh?"
"Nhai kỹ nuốt chậm có lợi cho sức khỏe."
Trương Tuấn đầu đầy hắc tuyến, nhai kỹ nuốt chậm là tốt, thế nhưng rất kỹ rất chậm cũng là vấn đề, quả thật là lãng phí thời gian!
Triệu Thụy ngẩng đầu nhìn phía giếng, thì thào nói: "Trời sắp mưa."
Trương Tuấn rên lên: "Không phải đâu, đã mưa cả đêm, còn như vậy, đường phía trước khi nào mới dọn xong, chúng ta lúc nào mới đi được?"
Triệu Thụy quay đầu, "Rất nhanh, đúng không?"
Câu cuối là nói với Huyền Huyễn, cậu nhún vai, "Có lẽ đi."
"Đứng cũng là đứng, không bằng chúng ta đi dạo?" Trương Tuấn hăng hái bừng bừng đề nghị.
Triệu Thụy lãnh đạm nói: "Muốn đi tự cậu đi, tôi phải về xe lửa."
Bị dội một chậu nước lạnh Trương Tuấn sắc mặt xấu xí, cắn răng nói: "Cậu là đối nghịch với tôi đúng không?"
"Tôi không miễn cưỡng mình làm chuyện không thích."
Triệu Thụy không quản Trương Tuấn mặt đen như đáy nồi, nói đi là đi, byebye cũng không có, tức đến Trương Tuấn giơ chân, oa oa kêu to: "Tuyệt giao! Lần này nhất định phải tuyệt giao!"
"Đây là lần thứ ba trong tháng cậu nói những lời này, tranh thủ sáng tạo kỷ lục mới đi." Triệu Thụy không quá nghiêm túc đáp.
"Tìm chết!" Nhất thời nghèo từ Trương Tuấn chỉ có thể nói hai chữ này.
"Tôi cũng muốn, thế nhưng chết không được." Đi xa Triệu Thụy nhẹ nhàng đáp.
Trương Tuấn hai mắt bốc lửa, hầu như hận không thể dùng đôi giầy đang cầm chọi chết Triệu Thụy.
Nguyệt Vũ không biết hữu ý hay vô ý, hỏi: "Kỷ lục một tháng nói tuyệt giao cao nhất của anh là bao nhiêu?"
"Năm lần!" Trương Tuấn không quay đầu rống, nói xong, mới ý thức mình thất thố, vội vàng xin lỗi: "Ngại ngùng, không chú ý giọng có chút lớn."
"Không sao." Huyền Huyễn cười cười, "Hai người quan hệ rất tốt."
Trương Tuấn nổi giận nói: "Quan hệ tốt? Tôi nghĩ mình và cậu ấy là mặt nóng dán mông lạnh, đôi khi rất bị đả kích."
"Anh thích anh ta?" Nguyệt Vũ đột nhiên hỏi.
Trương Tuấn mặt nhăn thành cục, "Tôi không biết có tính thích không."
Trương Tuấn tuy ồn ào, thế nhưng tính tình ngay thẳng, làm bạn không sai, Huyền Huyễn nói: "Thích là thích, không thích là không thích, vì sao không biết?"
Trương Tuấn suy nghĩ một chút, "Tuy cậu ấy khuyết điểm rất nhiều, bình thường tức chết người không đền mạng, làm việc chậm như rùa, vô luận chuyện gì cũng không có hứng thú, vừa nhìn chỉ biết rất khó để ai thích, thế nhưng ở cạnh cậu ấy tôi thấy tự tại thoải mái, tôi thích cảm giác này, muốn mắng thì mắng không có cố kỵ gì, cậu ấy tuy không quá để ý tôi, lại không bắt tôi xem sắc mặt, cũng không nói lời gì khiến tôi khó chịu, khi mắng cậu ấy sẽ không mắng lại, a, tôi nói mấy lời này với hai người rất quái lạ đúng không?"
Huyền Huyễn cười cười, "Không."
Nghe xong lời Trương Tuấn, Nguyệt Vũ nhất thời buông địch ý, sắc mặt không thối nữa, "Vậy là anh hữu ý với anh ta, tôi thấy anh ta cũng không ghét anh, nếu anh ta không thích anh, sẽ không lạnh nhạt với lời, không nhìn không đáp để anh tự mất mặt biến mất là được."
Mắt Trương Tuấn sáng lên, vỗ đầu, "Thì ra cậu là bác sĩ tâm lý!"
"Tôi là bác sĩ khoa ngoại."
"Khoa ngoại? Không phải tâm lý? Vậy sao cậu biết Tiểu Thụy tồn tâm tư gì?" Trương Tuấn nghi hoặc.
"Ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê." Huyền Huyễn nói.
"Hai người đều nghĩ Tiểu Thụy thích tôi?" Trương Tuấn chờ mong hỏi.
Huyền Huyễn gật đầu.
Trương Tuấn thoáng cái tăng mạnh lòng tin, "Vậy tôi sẽ tiếp tục quấn quít cậu ấy!"
Nguyệt Vũ nói thầm: "Tôi thấy bọn tôi không cho vậy, anh vẫn sẽ tiếp tục như oan quỷ quấn quít anh ta."
Trương Tuấn nặng nề vỗ vai Nguyệt Vũ một cái, "Cậu thật lý giải tôi, trách không được ánh mắt đầu tiên thấy hai người tôi đã muốn làm bạn, chúng ta kết bái huynh đệ đi!"
Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ rùng mình, nghĩ thầm: Trương Tuấn có phải nghiện tiểu thuyết võ hiệp?
Ngay khi Trương Tuấn chuẩn bị kéo hai người tìm nơi kết bái, xa xa thấy nhân viên phục vụ cầm loa vừa đi vừa gọi: "Các vị hành khách xin chú ý, các vị hành khách xin chú ý, đường sập phía trước đã dọn xong, đoàn tàu sẽ ở nửa giờ sau lần thứ hai khởi hành, xin các vị hành khách mau chóng về tàu!"
Trương Tuấn vui vẻ nói: "May mắn cuối cùng tới! Hai người ở thùng xe nào, lát nữa tôi đi tìm."
"Thứ tư đếm ngược."
"Thật xảo, tôi và Tiểu Thụy ở phía sau, cùng đi."
Rượu đủ cơm no, đường dọn dẹp xong, như Trương Tuấn nói, may mắn cuối cùng tới, các hành khách cao hứng bừng bừng cảm ơn thôn dân, hữu thuyết hữu tiếu về xe.
Giữa đám người cầm loa gọi hành khách lên xe, Phạm Tiểu Yến ngẩng đầu nhìn mặt trời biến mất sau tầng mây, nhớ tới người thanh niên có số phận như ánh dương chói mắt kia, không khỏi ảm nhiên thần thương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT