Sóc chuột đáng thương hề hề nhìn đám người Huyền Huyễn miệng đầy mỡ, ai oán.

Tôi cũng đói!

Huyền Huyễn liếc sóc chuột, sóc chuột thả lỏng lần thứ hai cứng còng.

Huyền Huyễn bốc quả hạch đặt cạnh, đổ một ít lên bàn.

Đôi mắt nhỏ tròn tròn của sóc chuột tràn đầy hoang mang, liếc Huyền Huyễn cúi đầu ăn hồi lâu, mới cẩn cẩn dực dực bò xuống vai Nguyệt Vũ, ghé qua ngửi, cầm một quả hạch dùng miệng nhỏ gặm.

Anh em Tiêu thị cắn đũa, dùng ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh chằm chằm Huyễn Huyễn.

Đối phản ứng của bọn họ Huyền Diệu Khả xem trong mắt, "Các anh ngạc nhiên làm gì? Anh em luôn thiện lương."

"Đúng vậy." Nguyệt Vũ lập tức phụ hoạ.

Huyền Diệu Khả không nghĩ để ý kẻ khinh bạc anh mình, hỏi Tiêu Xuân Thu: "Các anh có việc gì?"

Rồi lại nói: "Hẳn không phải việc tốt, có gì cơm nước xong hãy nói, miễn mất khẩu vị."

Cơm nước xong, Nguyệt Vũ phi thường tích cực cầm chén đũa đi rửa.

Sóc chuột ăn no mài mài răng, mài tới trong tay Huyền Huyễn, cọ a cọ.

Huyền Huyễn cúi đầu nhìn nó, vươn ngón trỏ gãi gãi cằm nó.

Sóc chuột thoải mái khẽ gọi.

Huyền Huyễn nở nụ cười, cong ngón tay bắn cái đuôi trụi lủi.

Cậu ngẩng đầu hỏi Tiêu Xuân Thu: "Lại có vụ án khó giải quyết?"

"Ừ, trong nửa tháng, đã chết mười, cộng thêm sáng nay một cái là mười một người đàn ông, người chết đều bị thiến, hơn nữa, hạ thể không thấy. Pháp y giám định, những người này mất máu quá nhiều mà chết, thế nhưng có vài điểm kỳ quái, chỗ bọn họ chết không phải nhà là khách sạn, hai nơi này tuyệt đối có điện thoại, dựa theo lẽ thường, bị thiến chỉ cần đúng lúc cầm máu, không nhất thiết mất máu đến chết, thế nhưng nạn nhân không hề gọi điện cầu cứu. Tôi từng suy đoán, nạn nhân có phải bị hạ thuốc mê hoặc hạn chế hành động, thế nhưng pháp y không tìm được dược vật khả nghi trong cơ thể, trên người nạn nhân cũng không có bất luận vết thương và dấu vết bị trói gì.

Người đàn ông sáng nay trước khi tắt thở bị phát hiện, đưa tới bệnh viện cấp cứu, đáng tiếc không cứu được. Nguyệt Vũ là bác sĩ chính phụ trách cấp cứu, cậu ấy nói, những người này bị nhện độc chết, thế nhưng, còn nói, thời gian trôi qua, những người này nhìn là mất máu quá nhiều mà chết, cho nên nhất định bắt chúng tôi dẫn tới gặp cậu, cậu ấy mới bằng lòng kể lại chi tiết, bất đắc dĩ, tôi dẫn cậu ấy tới, cậu sẽ không giận?"

"Vụ án phá, anh trả tôi nhiều thù lao, tôi tự nhiên không giận."

Tiêu Xuân Thu trừng mắt, "Tôi thế nào nghĩ cậu càng ngày càng giống tiểu quỷ Diệp Thanh? Mười phần kẻ tham tiền."

"Lẽ nào anh không yêu tiền? Tốt lắm, tiền thưởng mỗi lần phá án anh đều cho tôi."

Tiêu Xuân Thu không hé răng.

Không có tiền thế nào sống?

Nguyệt Vũ phi thường tự giác ngồi cạnh Huyền Huyễn.

Huyền Huyễn liếc, không nói.

Tiêu Xuân Thu tức giận nói: "Uy, người cậu đã gặp, còn thuận tiện cọ cơm, hẳn nên nói."

Nguyệt Vũ thần sắc thoáng cái trở nên ngưng trọng, Tiêu Xuân Thu và Tiêu Xuân Hạ không khỏi có chút khẩn trương.

"Khi tôi giúp người đàn ông kia cầm máu, từ vết thương của anh ta phát hiện một con nhện trắng."

"Nhện trắng?"

"Không phải loại nhện trắng chúng ta thường gặp, mà là trắng gần như trong suốt, khi tôi định gắp nó ra, nó bỗng chui vào cơ thể người chết, vì bò rất nhanh, cộng thêm tôi lúc ấy kinh ngạc, cho nên chờ nó không thấy tôi mới phản ứng lại. Sau khi nó chui vào, máu chảy từ miệng vết thương lập tức biến thành màu tím đen, hơn nữa tốc độ chảy nhanh hơn rất nhiều, căn bản không thể cầm máu. Tôi nghĩ căn nguyên là do nó tác quái, vì vậy định tìm ra nó, thế nhưng nó như tan vào máu, thế nào cũng tìm không được. Càng quái dị là, máu ở miệng vết thương lại biến về màu đỏ tươi bình thường, tốc độ chảy cũng bình thường lại."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play