Vô kế khả thi, cả ba không thể làm gì khác hơn là tạm thời quay về tiếp tục dùng kính viễn vọng giám thị nhất cử nhất động của vợ chồng Tạ Quân.

"Không chơi, bọn họ kéo rèm cửa lại." Sở Hoàn đáng tiếc nói.

Đường Vân không ngại, "Sớm đoán được, bất quá thử thời vận."

Hàn Vũ sờ cằm hắc hắc nở nụ cười.

Đường Vân không giải thích được nhìn, một lát sau, anh bỗng nhiên mở to hai mắt, kinh hỉ hỏi: "Anh vừa nãy đục nước béo cò gắn cameras?"

Hàn Vũ làm thủ thế thắng lợi.

Sở Hoàn bội phục: "Good Job! Anh gắn lúc nào? Tôi cũng muốn gắn, nhưng chúng ta đi tới đâu, vợ chồng Tạ Quân theo tới đó, kim tinh hỏa nhãn, căn bản tìm không được cơ hội."

"Đó là vì cậu không biết lợi dụng sơ hở, ha ha!" Hàn Vũ đắc ý.

Đường Vân cười mắng: "Anh ít ở đó đắc ý! Mau xem vợ chồng Tạ Quân làm quỷ gì."

Hàn Vũ ồn ào: "Tốt xấu khen tôi một chút!"

Đường Vân chỉ Hàn Vũ đang đòi phần thưởng đối Sở Hoàn nói: "Cậu xem, anh ta ở đâu ôn nhu thành thục?"

Sở Hoàn cười cười, "Hàn Vũ thuần túy là chân tình hiển lộ, ha hả."

Hàn Vũ cười nói: "Lời này xuôi tai."

"Thiết!"

"Anh gắn cameras ở đâu?"

"Thư phòng, tôi nghĩ thư phòng bí mật nhiều nhất."

Sở Hoàn chọn mi, "Tôi thấy anh gắn sai chỗ."

Hàn Vũ không phục, "Vậy cậu nghĩ hẳn gắn ở đâu?"

"Phòng khách." Đường Vân và Sở Hoàn không hẹn mà cùng nói.

"Lý do?"

Sở Hoàn chỉ chỉ đầu mình, "Cảnh sát tư duy theo quán tính, ông chú thường nói chỗ không có khả năng nhất thường là có khả năng nhất."

Hàn Vũ nói thầm: "Ông chú Hồ nói đều không có căn cứ."

Đường Vân lắc đầu, "Cũng không hẳn, ông chú mặc dù thoát tuyến, thế nhưng lời lại thông qua khảo nghiệm."

"Tiểu -- Vân!" Hàn Vũ kéo dài giọng, "Tôi cũng thông qua khảo nghiệm."

Đường Vân đẩy anh sang bên, liếc thư phòng không một bóng người nói: "Quả thật gắn sai."

"Không nhất định, cậu xem!"

Trong hình ảnh, xuất hiện bóng Hoàng Vân.

Sở Hoàn, Đường Vân không nói, đặt lực chú ý lên người Hoàng Vân.

Hoàng Vân đẩy ra giá sách hoạt động, mở két sắt trên vách tường, lấy một xấp văn kiện lật xem.

"Anh xác định cách này được không?" Hoàng Vân vừa xem, vừa hỏi Tạ Quân bước vào.

"Bằng không em có cách gì?"

Hoàng Vân do dự, "Thế nhưng lần trước thất bại."

"Đó là vì ý thức tự chủ của số 1 quá mạnh mẽ."

"Nếu như lại thất bại, chúng ta sẽ mất cả chì lẫn chài." Hoàng Vân sầu lo.

Tạ Quân trầm ngâm, "Chúng ta không có thời gian, cảnh sát đã chú ý tới chúng ta."

"Em nghĩ nên chờ chút, trước trị khỏi Lâm Lâm rồi nói, kỳ quái, sao nó nhiễm sợi trùng đỏ? Phòng thí nghiệm phân rõ vân tay, ngoại trừ chúng ta, người ngoài không vào được, sao Lâm Lâm sẽ -- thảo nào thời gian này sức ăn của nó đột nhiên tăng mạnh, em không ngờ tới mặt này, nếu như phát hiện sớm hơn, Lâm Lâm--"

"Nó--" Tạ Quân dừng một chút, "Em đừng lừa mình, Lâm Lâm đã không thể cứu."

Hoàng Vân giật mình.

"Vân, Lâm Lâm không thể cứu, thân thể của nó bị sợi trùng đỏ ăn mòn phân nửa, chỉ là não bộ hoàn hảo vô khuyết, mới khiến Lâm Lâm còn như con người, cho nên anh nghĩ chúng ta có thể dùng--"

Hoàng Vân sắc mặt đột nhiên thay đổi, tức giận đến phát run, "Anh, anh nghĩ -- đó là con gái của chúng ta! Không phải chó hay mèo! Đừng nằm mơ! Nếu như nó đã định trước không thể cứu, em tình nguyện tự tay giết nó, để nó ít chịu thống khổ."

"Em lãnh tĩnh chút!"

"Em sao có thể lãnh tĩnh! Anh, anh không phải người!"

Tạ Quân sắc mặt trầm xuống, "Chúng ta ai cũng không có tư cách nói ai, lúc trước đầu đề này là em đề xuất, anh không phải người, lẽ nào em là người?"

Hoàng Vân thở dốc, mặt đến mức đỏ bừng, thế nhưng nói không nên lời.

Ngữ khí của Tạ Quân mềm xuống, "Nếu như Lâm Lâm có thể cứu, anh tự nhiên sẽ cứu, anh không phải động vật máu lạnh, hiện tại đừng nói gì nữa, chúng ta trước đi xem Lâm Lâm, vừa nãy vội vàng giam nó lại, cũng không thể để Tiểu Kiệt và số 2 bị nó truyền nhiễm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play