Ấn chuông cửa thật lâu, cũng không ai tới mở, nhưng xuyên qua cửa sổ, có thể thấy trong nhà có đèn, ngay lúc Hàn Vũ có chút nhịn không được, lo lắng nên sử dụng bạo lực không, cuối cùng nghe tiếng bước chân vội vội vàng vàng, tiếp theo một giọng nữ không kiên nhẫn vang lên, "Ai nha?"
"Cảnh sát!" Trong lòng có tức giận Hàn Vũ cao giọng nói.
Âm hưởng liên tiếp trong nhà truyền tới tựa hồ là va chạm vật gì, lại chờ một hồi, cửa mở, một người phụ nữ nhô đầu ra.
"Có chuyện gì?"
Hàn Vũ lắc lư thẻ cảnh sát mượn từ chỗ Đường Vân, dùng giọng điệu công thức hoá nói: "Thái thái, xin hỏi đây có phải là con gái cô?"
Người phụ nữ nhìn Lâm Lâm, tựa hồ kinh ngạc, "Lâm Lâm, con lúc nào ra ngoài? Sao không nói với mẹ?"
Lâm Lâm trốn phía sau Hàn Vũ, lúng túng nói: "Con có nói."
Người phụ nữ vốn định quát lên, nhưng ngại Hàn Vũ, không thể làm gì khác hơn là đè xuống, "Còn không mau qua đây."
"Nga." Lâm Lâm cọ sát vào nhà.
Hàn Vũ nhíu nói: "Thái thái, thái độ của cô rất có vấn đề. Con trẻ còn nhỏ, cô không chiếu cố tốt thì thôi, thế nào dữ vậy? Tôi hoài nghi cô ngược đãi nhi đồng."
Người phụ nữ đang tính cãi lại, một người đàn ông từ lầu hai đi xuống, "Chuyện gì?"
Người phụ nữ vừa quan sát Hàn Vũ, vừa châm chọc nói: "Lâm Lâm ra ngoài, bị vị tiên sinh tự xưng là cảnh sát này mang về, anh ta hoài nghi chúng ta ngược đãi Lâm Lâm."
Người đàn ông liếc Hàn Vũ, khẩu khí bất thiện nói: "Vị tiên sinh này, anh nói chúng tôi ngược đãi con gái, vậy xin tìm chứng cứ rồi trở lại, chúng tôi bận, không rảnh, tạm biệt!"
May mà Hàn Vũ rút chân về, bằng không xác định vững chắc bị cửa kẹp.
Trừng cánh cửa hầu như dán lên mũi mình, Hàn Vũ tức giận suýt nữa chửi ầm lên, người nguyên thủy dã man! Không hiểu lễ phép là mỹ đức!
Tự nhiên ăn sập cửa Hàn Vũ đứng đó oán thầm một hồi, vừa tính xoay người rời đi, bỗng nhiên nghe giọng hơi trách cứ của người phụ nữa mơ hồ truyền ra, lo lắng Lâm Lâm sẽ bị đánh, Hàn Vũ trái phải nhìn không ai, lấy ống nghe bệnh trong túi áo ra, dán trên cửa ghé lỗ tai vào nghe trộm.
Chỉ nghe người phụ nữ oán giận nói: "Thái độ của anh không thể tốt hơn à? Nếu như bị hoài nghi thì sao?"
"Yên tâm, anh ta chỉ hoài nghi chúng ta ngược đãi Lâm Lâm, chúng ta không làm, sợ gì?" Người đàn ông vô tình trả lời.
"Nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện."
"Đã biết, xem ra chúng ta phải tìm thời gian thay phiên canh giữ Lâm Lâm, miễn cho nó chạy."
"Ừ, bất quá đứa bé này gần nhất rất kỳ quái, ăn uống đặc biệt nhiều, vừa cơm nước xong lại nói đói, không biết nó đem những thứ mình ăn đi đâu, em xem lúc rảnh dẫn nó đi bác sĩ đi."
"Bận xong hãy nói, anh thấy nó cũng không khó chịu gì."
"Ừ, Tiểu Kiệt ngủ chưa?"
"Ngủ. Hôm nay dừng ở đây, em đi dỗ Lâm Lâm, anh lên lầu hai thu thập một chút, miễn cho Tiểu Kiệt thấy, thằng bé tuy nhỏ, thế nhưng chỉ sợ nó đoán ra gì. Vừa nãy vội vội vàng vàng, văn kiện còn để trên bàn."
"Cũng tốt."
Tiếp theo nghe tiếng bước chân lên lầu.
Hàn Vũ thu hồi ống nghe bệnh, đôi vợ chồng nói chuyện khiến anh không hiểu ra sao, cau mày suy nghĩ một hồi, quả thật không có bất luận manh mối gì, anh nhún vai quyết định buông tha, Hàn Vũ chưa từng là người tự chuốc khổ cực, nếu nghĩ không ra vậy quên đi.
Nhớ tới Đường Vân còn đang chờ mình, Hàn Vũ không khỏi nhanh hơn bước chân.
Chân trái vượt qua hàng rào, đùi phải vừa nhấc, Hàn Vũ bỗng nhiên nghĩ lạnh gáy, có kẻ giám thị!
Anh cấp tốc nhìn lại, dưới ánh sao ảm đạm, mơ hồ thấy hai cái bóng không rõ xuyên qua cửa sổ lầu hai nhìn về phía này.
Hàn Vũ rùng mình, lẽ nào đôi vợ chồng phát hiện mình nghe trộm bọn họ?
Khi Hàn Vũ tính nhìn kỹ, hai cái bóng tựa hồ biết bị phát hiện, rất nhanh biến mất bên cửa sổ.
Rèm bị gió đêm thổi bay, trái Hàn Vũ "lạc" một tiếng, hoảng sợ, nếu như không hoa mắt, anh tựa hồ thấy được một cái đuôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT