Tiêu Xuân Thu hừ nói: "Giả vờ thần bí, có chuyện gì thì nói rõ, tuyệt không xem chúng tôi là bạn."

Huyền Huyễn đầu hàng, "Miệng của anh nhưng càng ngày càng sắc bén."

Tiêu Xuân Thu có chút đắc ý, "Gần mực thì đen, gần đèn thì đỏ, đều là cậu giáo dục có cách."

"Thôi đi, cháu!" Ông chú Hồ chịu không nổi nói, "Thật không biết Thượng Quan vì sao thích cháu."

"Cháu cũng không biết, nói thật, Thượng Quan Hiên, cậu thích tôi cái gì?"

Thượng Quan Hiên liếc trắng, "Đã nói."

"Đã nói, lúc nào, sao tôi không biết?" Tiêu Xuân Thu vô cùng kinh ngạc.

Thượng Quan Hiên sắc mặt có chút đen, "Cậu còn mặt mũi nói, cậu ngủ."

Mọi người đều dùng ánh mắt chỉ trích trừng Tiêu Xuân Thu, "Lời ân ái của Thượng Quan, anh cư nhiên ngủ? Nếu như bị đám oai qua liệt tảo cảnh cục biết, đảm bảo dùng nước bọt chết đuối anh."

Tiêu Xuân Thu gãi đầu, nhăn mày suy nghĩ một hồi, "Thật không ấn tượng."

"Thượng Quan, lập lại lần nữa." Tiểu Thường ồn ào.

Tiêu Xuân Thu cũng mắt mang chờ mong.

"Có vài lời chỉ có thể nói một lần, đừng nói sang chuyện khác, Huyền Huyễn cậu chưa nói rõ?"

Thượng Quan Hiên không phải ông chú Hồ, anh không nói, mọi người cũng không thể đem anh thế nào, không thể làm gì khác hơn là dùng dư quang khóe mắt tiếp tục khinh bỉ Tiêu Xuân Thu.

Tiêu Xuân Thu sờ mũi, cực độ hoài nghi Thượng Quan Hiên có phải gạt mình, thực sự là giảo hoạt như hồ ly.

"Ngôi làng này không phải chỉ có thể vào, không thể ra?" Huyền Huyễn nói.

"Đúng vậy, cậu không phải cũng nói cậu không có cách nào? Lẽ nào cậu hiện tại biết làm sao đi ra?"

Huyền Huyễn gật đầu.

"Vậy còn chờ gì, chúng ta đi nhanh đi, các thôn dân điên lên, không biết sẽ làm ra chuyện gì?"

"Này không vội." Huyền Huyễn bình tĩnh nói.

"Sao không vội?"

Thượng Quan Hiên rót một ly nước cho Tiêu Xuân Thu, "Cậu khát nước, uống một ly đi."

Tính nói thêm gì Tiêu Xuân Thu giật mình, "Nga, cảm ơn."

Thành công tạm thời khiến Tiêu Xuân Thu câm miệng, Thượng Quan Hiên hỏi Huyền Huyễn: "Chúng ta phải làm sao mới có thể đi ra?"

"Nghe qua ngũ hành bát quái chưa?"

"Nghe qua, cho dù chưa nghe, xem TV cũng biết." Tống Tiếu Ngự nói, "Khó không phải thực sự tồn tại?"

"TV trình diễn tự nhiên là giả, thế nhưng không thể vì vậy mà gạt bỏ tính chân thực của những truyền thống xa xưa."

Thượng Quan Hiên trầm ngâm, "Ý cậu là ngôi làng này sở dĩ hình thành mê cung, là vì có kẻ ở đây bày trận?"

"Chính xác."

"Tiểu Nguyệt, sao cậu đột nhiên lĩnh ngộ?"

"Nga, là đây." Huyền Huyễn vừa nói, vừa biến ma thuật từ trên người lấy ra một quyển sách ố vàng.

Nguyệt Vũ hiếu kỳ cầm xem, chỉ thấy bìa sách vẽ một bát quái đồ, trang giấy ố vàng, tựa hồ có một đoạn lịch sử rất lâu, mở ra, bên trong dùng chữ Triện rậm rạp giải thích một số đồ hình bộ dáng kỳ lạ.

Bát quái ghé lại xem Tiêu Xuân Thu hai mắt đăm đăm, "Tôi không hiểu gì cả."

"Tiểu Nguyệt, cậu đọc hiểu sao?"

"Ừ. Nhưng có vài chỗ không phải rất rõ."

Tiểu Thường nhếch ngón cái, "Đại sư là đại sư."

"Quyển sách này cháu lấy ở đâu?" Ông chú Hồ hiếu kỳ hỏi.

"Trên người bà lão trong sơn động."

"Cháu không phải nói không nên cầm đồ trên người người chết sao? Bằng không không thể đầu thai."

Huyền Huyễn nhe răng cười, "Chú nghĩ cháu sẽ để mình không thể đầu thai?"

Ông chú Hồ không hé răng.

"Vậy hiện tượng thiên văn hỗn loạn là sao đây?"

"Đều là trận trong trận."

Tiểu Thường chấp tay, "Đại sư, xin giải thích, chúng tôi đều là hạng người vô tri."

Huyền Hiên bật cười, "Ngôi làng này bày hai bát quái trận, trong đại bát quái có tiểu bát quái, bát quái trận lại xưng cửu cung bát quái trận, lấy chín làm cực hạn, lấy ba ba thành sáu diễn sinh ra số, từng có câu: nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật. Lại có cái gọi là thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng, tứ tượng sinh bát quái, bát quái biến lục thập tứ, từ đó vòng đi vòng lại biến hóa vô cùng. Bát quái trận ấn hưu, sinh, thương, đỗ, cảnh, tử, kinh, khai tám cửa. Từ chính đông "Sinh Môn" đánh vào, đi tây nam "Hưu Môn" giết ra, lại từ chính bắc "Khai Môn" giết vào, trận này có thể phá. Chúng ta muốn đi ra, từ Sinh Môn ra là được."

"Huyền Huyễn, tôi muốn bái cậu làm thầy!" Tiểu Thường kích động nói.

Huyền Huyễn cười cười, "Lợi hại không phải tôi, là bà lão kia, tôi nghĩ trận pháp ngôi làng này là bà ấy bày, quyển sách chi tiết ghi lại cách phá trận, bằng không, tôi cũng không biết làm sao có thể đi ra, về phần bà ấy vì sao bày hai bát quái trận ở đây, tôi nghĩ hẳn dính tới bọn họ chết thảm, còn có thỏ tinh bị nhốt kia, cho nên chúng ta không vội mà đi, biết rõ chuyện này, nói không chừng sẽ có thu hoạch rất lớn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play