Tiểu Thường lau lệ, "Đáng thương Tiểu Hoa, thật không ngờ mày dĩ nhiên lừng lẫy hi sinh!"
Nguyệt Vũ hổn hển nói: "Tiểu Hoa chưa có chết!"
Như là nghe được lời Nguyệt Vũ, vật Tạng ngao ngậm trong miệng lập tức giãy dụa, xèo xèo gọi.
"Tiểu Hoa, Tiểu Hoa!"
"Chi, chi!" (Phiên dịch: cứu tôi, cứu tôi!)
Tiêu Xuân Thu nhìn cục đen sì kia, rất hoài nghi Nguyệt Vũ làm sao nhìn ra nó là sóc chuột, hơn nữa cư nhiên thấy được nó còn sống.
Con cún uông uông kêu hai tiếng, Tạng ngao không thế nào tình nguyện mà nhả sóc chuột xèo xèo kêu thảm thiết ra.
Sóc chuột nhanh chân chạy về phía Nguyệt Vũ, ai biết vừa chạy hai bước, đã bị Tạng ngao một vuốt bắt lại, từ trên xuống dưới liếm vài cái, mới buông tha.
Kinh hồn chưa định sóc chuột choáng váng, càng liều mạng chạy, trên đường không cẩn thận bổ nhào một cái.
Sóc chuột như từ bếp lò chui ra dọc theo ống quần Nguyệt Vũ ba cái hai cái bò vào lòng anh, vừa run rẩy vừa thấp giọng xèo xèo kêu.
"Tiểu Hoa, mày đen quá!"
Nhìn sóc chuột đen thui lại cả người dính ướt, Nguyệt Vũ không thể nào hạ thủ trấn an sóc chuột chấn kinh.
"Tiểu Hoa có bị thương không?"
"Nhìn không ra, hẳn không có."
Con cún chạy đến bên chân Huyền Huyễn, lắc đuôi.
"Cô bé kia đâu?"
Con cún kêu một tiếng, lại lắc đuôi.
Huyền Huyễn thở dài, Tiểu Thường kinh ngạc hỏi: "Cậu nghe hiểu?"
"Là nghe không hiểu, cho nên mới thở dài."
Tiểu Thường trượt chân, đôi khi Huyền Huyễn nói thật có chút lạnh.
Tạng ngao bên cạnh nhịn không được gầm nhẹ vài tiếng, tựa hồ giục con cún, con cún cọ cọ Huyền Huyễn mới chạy về với Tạng ngao.
Tạng ngao ngậm lấy nó, nháy mắt chạy lên Ma Quỷ Lĩnh biến mất không thấy, tốc độ cực nhanh khiến người sợ hãi.
Ông chú Hồ vỗ đầu, "Chú biết Tạng ngao vì sao bắt đi Tiểu Hoa?"
"Vì sao?" Mọi người truy hỏi.
"Rất đơn giản, chú nghĩ con cún kia là con của Tạng ngao——"
"Sao cậu biết nó là đực?" Dương Lăng chen vào.
"Vấn đề này không quan trọng, tôi nghĩ con cún kia là con của Tạng ngao, bởi vì nó đi theo Huyền Huyễn, Tạng ngao lo lắng an toàn của nó, cho nên bắt Tiểu Hoa làm con tin, nga, vừa nãy, khi Tiểu Hoa đi tôi thấy Tạng ngao có chút luyến tiếc, ha hả, Tiểu Hoa rất có mị lực, Tạng ngao cũng muốn nó làm con, mọi người nhìn, Tiểu Hoa đều bị biến thành Hắc Hoa! Ha hả!"
Mọi người nghe đến trợn mắt há hốc mồm, ông chú Hồ suy đoán có chút không đâu ra đâu, thế nhưng lại rất có đạo lý.
Ông chú Hồ nhu mũi, đắc ý dào dạt hắc hắc hai tiếng.
Sắc trời đã tối, Dương Lăng đề nghị tại chỗ nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hãy về.
Ông chú Hồ lòng có không cam nói: "Nhưng chúng ta chưa tìm được cổ mộ."
Tiểu Thường nói: "Ông chú, chú còn muốn tìm cổ mộ?"
"Đương nhiên, bằng không chú tới đây làm gì?"
Dương Lăng rất bị thương, "Tiểu Hồ, cậu thật thương lòng tôi."
"Giả vờ giả vịt. Cậu nói có cổ mộ, kết quả gì cũng không có."
Huyền Huyễn gõ quan tài hồng ngọc, "Cổ mộ? Kỳ thực sơn động kia coi như mộ, không phải sao? Mọi người đều nâng quan tài của người ta về, quan tài này giá trị xa xỉ, không tính có hại, về phần còng tay, còng chân bằng bạc, sau này cảnh cục có du côn gàn bướng, cũng có thể dùng."
Ông chú Hồ hỉ lên đuôi mày, "Đề nghị của cháu không sai."
Dương Lăng liếc nhìn còng bạc, thầm đánh chủ ý xấu, Tiểu Hồ không ngoan như vậy, thứ này rất có đất dùng.
Nhìn sóc chuột cúi đầu vô tình, Huyền Huyễn cười nói: "Tiểu Hoa, kỳ thực mày đen đen cũng rất đáng yêu, trở về nhuộm đỏ thử xem."
Sóc chuột ai oán liếc Huyền Huyễn không dỗ mình, cư nhiên còn trêu chọc, rất muốn cắn cậu một cái.
Đã biết bộ dáng bẩn hề hề khó coi chết được, còn nói đáng yêu, thật không biết có phải pha trò người ta không?
Tiểu hồ ly tới cạnh sóc chuột, dạo quanh nó một vòng, ngửi ngửi, chán ghét lắc đầu.
Sóc chuột khóc không ra nước mắt, tôi cũng không muốn, tiểu hồ ly, cậu đừng ghét bỏ tôi?
Huyền Huyễn nhìn, cười đến ngã trước nghiêng sau.
Sóc chuột phiền muộn không gì sánh được, rốt cục nhận rõ sự thật chủ nhân mình thích làm nhất là thành lập vui sướng trên thống khổ của người khác.
"Tiểu Nguyệt, đừng cười, Tiểu Hoa đã muốn đập đầu."