Tiêu Xuân Thu cười như vậy, vốn không cảm thấy buồn cười những người còn lại cũng nhịn không được nở nụ cười.
Đen mặt Huyền Huyễn không rên một tiếng chờ bọn họ cười xong, mới rét lạnh nói: "Cười đủ chưa?"
Bị Huyền Huyễn đặt dưới thân chỉ lộ ra nửa bên mặt Nguyệt Vũ nói: "Mọi người cười đủ rồi, nhanh lấy câu đao trên mặt Tiểu Nguyệt ra, đừng bị thương Tiểu Nguyệt."
Huyền Huyễn tức giận trừng Tiêu Xuân Thu cười đến bừa bãi, nếu không phải tay cậu bị Nguyệt Vũ đè, còn cần bọn họ hỗ trợ.
Vẫn là Thượng Quan Hiên có lương tâm, khom lưng đẩy ra cây đao chỉ chóp mũi Huyền Huyễn.
Huyền Huyễn rút bàn tay dưới thân Nguyệt Vũ ra, bò lên, sau đó kéo Nguyệt Vũ.
"Anh không sao chứ?"
"Không, chỉ là mông có chút đau."
Tiêu Xuân Thu vịn vai Thượng Quan Hiên, bâng quơ nói: "Vừa nãy còn dõng dạc nói mình là người không khả năng gặp chuyện không may nhất, hiện tại báo! Thực sự là hiện tại báo!"
Nhìn Tiêu Xuân Thu một khi được lợi đã thuận gió mà lên, Huyền Huyễn nhàn nhã vỗ bùn đất trên người, lộ ra một nụ cười xán lạn, "Tiêu Xuân Thu, anh phải biết tôi xưa nay là người keo kiệt."
Tiêu Xuân Thu cả kinh, lúc này mới cảm giác đại sự không ổn, Huyền Huyễn không phải ông chú Hồ, là không thể tùy ý cười nhạo.
Thượng Quan Hiên che chở Tiêu Xuân Thu nói: "Cậu không phải ngày đầu biết cậu ấy, người như cậu ấy, một ngày xoay người lập tức càn rỡ."
Huyền Huyễn hào phóng nói: "Được, lần này nể tình anh giúp tôi không tính với anh ta."
Trên vách núi sụp một lỗ lớn một bàn tay khô gầy tà tà vươn ra, trên tay nắm chặt một cây đao hình dạng kỳ lạ, khi Huyền Huyễn và Nguyệt Vũ té ngã, có thể là chạm vào bàn tay, cho nên dẫn đến hiểm cảnh vừa nãy.
Nhìn bàn tay đột ngột xuất hiện này, mọi người không khỏi tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, không tự chủ ảo tưởng phía sau tường là cảnh tượng thế nào.
"Thượng Quan, cậu vừa nãy rất lớn mật, cư nhiên không ngẫm lại đã lấy cây đao ra, nếu như đột nhiên vươn ra một bàn tay khác bắt lấy tay cậu vậy vui lắm." Tống Tiếu Ngự bội phục nói.
Thượng Quan Hiên vô tình: "Cậu nhìn bàn tay này, chỉ có quần áo mục nát bao lấy hủ bì bạch cốt, vừa nhìn chỉ biết là người chết, đâu ra tay bắt lấy tôi."
Dứt lời, oanh một tiếng, một thi thể đột nhiên từ vách núi ngã ra.
Tiểu Thường sắc mặt như màu đất, "Xác, xác chết vùng dậy!"
Huyền Huyễn ném một quả pháo sáng vào động, dưới ánh sáng chiếu rọi, mơ hồ thấy rõ bên trong hoặc ngồi hoặc nằm ba bộ tử thi.
Chưa bao giờ biết sợ là gì Huyền Huyễn giơ đèn pha, vượt qua thi thể ngã ở cửa động bước vào.
Nguyệt Vũ cũng theo sao, một bước vừa vào, nhất thời nghĩ hàn khí bức người.
Lòng hiếu kỳ nặng bám đuôi Tiêu Xuân Thu run lên, ôm cánh tay lẩy bẩy nói: "Lạnh quá!"
Tiểu Thường cẩn cẩn dực dực nhón chân bước qua thi thể, cúi đầu, thấy tử tướng dữ tợn trên mặt tử thi, không khỏi vô thức ôm chặt Tống Tiếu Ngự.
Thấy bạch cốt là chuyện nhỏ, ở chỗ Hàn Vũ thấy không ít, thế nhưng thấy thây khô chết không nhắm mắt trừng mình đối Tiểu Thường luôn sợ quỷ mà nói có chút chịu không nổi.
Tống Tiếu Ngự vỗ mặt Tiểu Thường, thẳng thắn ôm Tiểu Thường vào.
Mặc dù có chút mất mặt, bất quá Tiểu Thường bất chấp nhiều như vậy.
Phía sau bức tường là một huyệt động chừng hai mươi mét vuông, mùi lưu huỳnh gay mũi đầy rẫy chóp mũi, cộng thêm tử thi ngã ở cửa động, tổng cộng có bốn thi thể, đại khái là sơn động không khí tương đối khô ráo hơn nữa rắc đầy lưu huỳnh, bốn thi thể chưa hoàn toàn hư thối, có thể mơ hồ nhận ra ngã ở cửa động là một cô gái mười sáu mười bảy tuổi, cách cô gái năm sáu mét nằm ngang một cậu bé chừng mười tuổi, trên người cậu bé nằm sấp một phụ nữ trung niên, mặt khác còn một bà lão tựa trên vách đá.
Màu sắc bùn đất xung quanh bốn thi thể tương đối sâu, dựa theo Nguyệt Vũ suy đoán, sơ bộ phỏng chừng bốn người đều là mất máu quá nhiều mà chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT