Huyền Huyễn kéo sợi dây, cảm giác vật này có chút nặng, không biết là gì.
Con cún thấy Huyền Huyễn kéo, lập tức nhả miệng, xoay người một đầu chui vào huyết trì.
"Ngao!" Một tiếng kêu rên cùng loại dã thú kêu thảm thiết giật bắn thần kinh căng thẳng của mọi người, lũ ruồi cũng bất an rối loạn, cuối cùng bò về phía huyết trì.
Mọi người chỉ cảm thấy lòng bàn tay chảy mồ hôi, khẩn trương vạn phần.
Theo tiếng kêu rên, huyết trì vốn dĩ bình tĩnh đột nhiên kịch liệt gợn sóng, trên dưới cuộn trào, khiến bọn họ nhìn âm thầm kinh hãi.
Huyền Huyễn dùng sợi dây cố sức kéo thứ mình bắt được về phía bờ, huyết trì gợn sóng càng lợi hại, trong đó hỗn loạn rống giận của dã thú và từng đợt âm hưởng nặng nề của kim loại.
Tuy đã chuẩn bị tâm lý, thế nhưng mọi người vẫn không khỏi nhảy dựng.
Huyền Huyễn kéo kéo, dĩ nhiên kéo không được, hình như gặp phải trở lực.
Thấy thế, Nguyệt Vũ chạy tới hỗ trợ.
Hợp lực hai người, thứ trong huyết trì dần dần nổi lên.
Ông chú Hồ hai mắt trừng to, vừa hưng phấn vừa kinh nghi, thanh âm bất ổn hỏi: "Mọi người nhìn, đó có phải là quan tài?"
Thượng Quan Hiên bình tĩnh nói: "Ông chú, đích thật là quan tài."
Ông chú Hồ xoa tay, ảo tưởng hỏi: "Trong quan tài có phải đều là bảo bối?"
Dương Lăng dội nước lạnh, "Bảo bối? Tiểu Hồ ý nghĩ của cậu quá mức hão huyền, tôi thấy trong quan tài nhất định là quái vật?"
Ông chú Hồ xanh mặt, quay đầu tàn bạo trừng Dương Lăng.
"Ngao! Ngao!" Một tiếng tiếp một tiếng tru lên phảng phất một khúc thôi hồn, dội vào màng tai bọn họ, nghe đến tâm thần run rẩy.
Theo từng tiếng gầm rú phẫn nộ, con ruồi lúc trước bồi hồi bên ao bị dọa, bỗng nhiên như đội cảm tử bò về phía huyết trì.
Huyền Huyễn lo lắng an nguy con cún, vội vã đưa sợi dây trên tay cho Thượng Quan Hiên, mà mình thì lấy lá bùa trong ba lô ra, động tác niệm chú ném bùa hành văn liền mạch lưu loát.
Tiểu Thường tán thán: "Huyền Huyễn thật đẹp trai!"
Ngọn lửa bốc lên, đầy đất thi thể ruồi bị đốt trọi, nhưng lũ ruồi vẫn người trước ngã xuống, người sau tiến lên như thủy triều đổ về phía huyết trì.
"Tử sĩ!" Tống Tiếu Ngự nhịn không được nói.
Tiêu Xuân Thu kiềm chế hưng phấn nói: "Trong huyết trì nhất định có thứ gì quan trọng, bằng không lũ ruồi này không thể không để ý chết sống."
Ông chú Hồ kích động nói: "Bảo vật, bảo vật!"
Tiểu Thường thương hại nói: "Ông chú muốn bảo bối đến điên rồi."
Ông chú Hồ liếc trắng Tiểu Thường, "Không chấp với cháu."
Nói xong, ông chú Hồ cũng chạy tới hỗ trợ kéo quan tài.
Tiêu Xuân Thu dị thường tích cực bật đèn pha, nhất thời cả nhà đá sáng như ban ngày.
Nhìn theo phía Tống Tiếu Ngự chỉ, mọi người kinh hãi phát hiện trên tường đá đầy những lỗ thủng như lỗ sâu đục, không ngừng chui ra những con ruồi lớn như quả bóng, quả thực là cỏ dại lan tràn.
Thấy thế, Huyền Huyễn không khỏi rủa thầm một tiếng.
"Nhanh kéo quan tài lên, lui lại!"
Không cần Huyền Huyễn nói, Tiểu Thường đã tự giác chạy tới hỗ trợ, Tống Tiếu Ngự, Dương Lăng và Tiêu Xuân Thu đối lũ ruồi vây về phía bọn họ giơ súng càn quét, khiến chúng lui bước.
Bùm bùm vài tiếng, con cún chui vào hố lúc này nổi lên, liều mạng bò lên quan tài, nằm thở dốc.
"Hào!"
Nương theo một tiếng rống giận đinh tai nhức óc, máu trong hố văng khắp nơi, một quái vật đen bóng cũng nổi lên.
Quái vật hình tròn, đường kính chừng bốn mét, mọc đầy mụn hạt xấu xí, ghê tởm cực kỳ.
Quái vật trên người xuyên hai sợi xích sắt, trong đó đầu một sợi gắn chặt trên quan tài. Một sợi khác không nằm trong nước, hình như khóa vào tảng đá trong hố.
Nó há to miệng, rống giận về phía bọn họ, ra sức lắc lấy thân thể, muốn kéo quan tài về.
Con cún ghé trên quan tài sủa, phát ngoan cắn quái vật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT