Huyền Huyễn nói: "Bất luận thứ gì chỉ cần số lượng đạt được trình độ nhất định đều sẽ trở nên kinh khủng, kể cả người."
Ông chú Hồ á khẩu không trả lời được.
Tống Tiếu Ngự hiếu kỳ hỏi: "Sao cậu biết có ruồi? Vừa nãy không có điềm báo gì."
"Tôi có giác quan thứ sáu, anh tin không?" Huyền Huyễn cười hỏi.
Tiểu Thường nhấc tay, "Tôi tin!"
Huyền Huyễn ha hả bật cười.
Tiêu Xuân Thu bĩu môi, rất không cho là đúng.
Huyền Huyễn bất mãn hỏi: "Tiêu Xuân Thu, anh là ý gì? Sớm biết không nhắc anh, để lũ ruồi này ăn anh."
Tống Tiếu Ngự cười nói: "Thượng Quan sẽ không để Xuân Thu bị thương."
Tiêu Xuân Thu hàm hồ ồn ào: "Kẻ không khiêm tốn tiếp thu ý kiến người khác như cậu sẽ không tiến bộ."
Huyền Huyễn hừ một tiếng, "Anh đừng nghĩ anh nhỏ giọng tôi không nghe được, anh có cao kiến gì có thể cho tôi tiếp thu?"
Tiêu Xuân Thu giật mình, "Vậy cũng nghe được?"
"Nói nhảm."
Thượng Quan Hiên bất đắc dĩ nói: "Cậu không phải ngày đầu biết Huyền Huyễn, cậu ta là người thế nào còn không rõ sao?"
Tiêu Xuân Thu phiền muộn.
Dương Lăng cảm thấy hứng thú hỏi: "Huyền Huyễn là người thế nào?"
Thượng Quan Hiên liếc Huyền Huyễn, Huyền Huyễn hào phóng nói: "Anh cứ nói, tôi không để ý."
Tiêu Xuân Thu cẩn thận tìm chứng cứ: "Sẽ không tính sổ?"
Huyền Huyễn tặng Tiêu Xuân Thu một cái liếc trắng, "Tôi là người như vậy sao?"
Tiêu Xuân Thu gật đầu.
"Đó là vì anh lấy tiểu nhân chi tâm độ quân tử chi phúc."
Dương Lăng nắm chặt cơ hội hỏi Thượng Quan Hiên: "Huyền Huyễn rốt cuộc là người thế nào?"
Huyền Huyễn nở nụ cười, "Tôi nghĩ Thượng Quan Hiên đại khái sẽ nói tôi là một người đặc biệt, về phần Tiêu Xuân Thu sẽ nói tôi là một yêu quái, đúng không?"
Tiêu Xuân Thu cười to, "Chính xác! Cậu thật tự hiểu lấy mình!"
Huyền Huyễn liếc Tiêu Xuân Thu cười đến quên mình, khóe miệng lộ một nụ cười rất có thâm ý.
Tiểu Thường ghé vào tai Tống Tiếu Ngự nhỏ giọng nói: "Xuân Thu là ngu ngốc, đáng đời bị Huyền Huyễn trêu cợt."
Tống Tiếu Ngự cười gật đầu.
Thượng Quan Hiên lần thứ hai thở dài, kỳ quái, kiếp trước cậu ấy tuy thiếu gân não, lại không ngốc? Kiếp này sao ngốc vậy?
Ông chú Hồ không giải thích được hỏi: "Lũ ruồi này thành quần kết đội làm gì?"
Huyền Huyễn lộ ra một nụ cười cổ quái, thấy người nhìn da đầu tê dại mới chậm rãi nói: "Làm gì? Tự nhiên là đi săn mồi."
"Săn mồi?" Đám người Tiểu Thường nghi hoặc.
"Đúng vậy, săn mồi như chúng ta."
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Tiểu Thường khô cằn nói: "Tôi cho ong mật mới có tính xã hội, lũ ruồi này sao cũng thích tập thể hành động?"
Huyền Huyễn suy tư một hồi, "Lũ ruồi này không phải ruồi bình thường, tôi cảm thấy có gì đó không đúng."
Ông chú Hồ khẩn trương hỏi: "Nào không đúng?"
Huyền Huyễn lắc đầu, "Không thể nói rõ."
Tống Tiếu Ngự bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề, "Đúng rồi, vừa nãy cậu vì sao bảo chúng tôi nằm lên xương, quỳ rạp trên đất không được sao?"
Huyền Huyễn chớp mắt, "Nước bùn không chỉ có máu thịt của tử thi, đại khái còn có bài tiết của ruồi, lẽ nào anh thích chúng? Xương này có thể coi như đá trắng, vừa nghĩ vậy, nằm lên cũng không sao."
Tống Tiếu Ngự trắng bệch nhìn Huyền Huyễn nói lời ghê tởm cư nhiên mặt không đổi sắc, thật sâu cảm nhận được Tiêu Xuân Thu nói Huyền Huyễn là yêu quái tuyệt đối là kinh nghiệm xương máu.
Huyền Huyễn quay đầu thấy Nguyệt Vũ tháo mặt nạ phòng độc, giơ đèn pha đông chiếu một hồi, tây chiếu một hồi, thỉnh thoảng cau mũi, như đang ngửi gì, không khỏi kỳ quái, hỏi: "Anh làm gì?"
"Mọi người có ngửi thấy mùi tanh không?" Nguyệt Vũ vừa xoa mũi, vừa hỏi.
Huyền Huyễn nhớ tới khi nãy Nguyệt Vũ nói ngửi thấy gì, bất quá né tránh lũ ruồi không có thời gian để ý.
Huyền Huyễn cẩn thận ngửi ngửi, "Tôi chỉ thấy mùi thối, mùi tanh hình như không có."
Nguyệt Vũ nhìn những người còn lại, dùng ánh mắt hỏi.
Thượng Quan Hiên ngửi một hồi, nói: "Tôi chỉ thấy mùi thối."
"Tôi cũng vậy." Dương Lăng nói.
Nguyệt Vũ hoang mang, "Chẳng lẽ là lỗi giác của tôi, thế nhưng từ nãy tôi ngửi thấy mùi máu tươi như có như không, thật kỳ quái."
"Mùi máu tươi?"
"Đúng vậy, khi có khi không, tôi cũng không rõ từ đâu truyền tới."
Thượng Quan Hiên nói: "Lúc trước cậu không phải giả thiết trên đất có máu loãng sao? Đại khái bùn đất thực sự có máu."
Nguyệt Vũ lắc đầu, "Tôi ngửi thấy là mùi máu mới, không phải máu cũ, hai mùi này không giống."
Tiêu Xuân Thu nói: "Tôi còn nghĩ đều là giống nhau."
"Không, không giống, có lẽ tôi là bác sĩ, rất dễ phân biệt, người bình thường tương đối khó."
Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, "Anh xác định ngửi thấy mùi máu tươi?"
Nguyệt Vũ nhắm mắt cẩn thận ngửi lại, sau đó mở mắt, "Ừ, tôi có thể khẳng định."
Tiểu Thường nói: "Tay ông chú không phải bị thương sao? Có phải mùi máu tươi trên tay chú ấy."
Nguyệt Vũ lắc đầu, "Không phải."
Lặng im một hồi, Dương Lăng nghi hoặc hỏi: "Ngửi thấy mùi máu mới, đây đại biểu gì? Huyệt động này còn có người? Người này bị thương? Hoặc là có dã thú bị thương? Lại hoặc là——"
Trong lòng mọi người "Đột!" một tiếng, không hẹn mà cùng nhìn vào hắc ám phía trước, không nói một lời.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT