Bầu trời u tối, nhà gỗ tàn cũ, cỏ dại cao nửa người.

Tiêu Xuân Hạ nói đùa: "Đây thực sự là chỗ quay phim kinh dị tốt."

"Anh muốn quay phim? Thu phí không đắt, mỗi lần chỉ có thể dẫn sáu người, mỗi người một vạn nguyên."

Tiêu Xuân Hạ khoé miệng co quắp, tiểu quỷ này thật là bất luận lúc nào cũng không quên kiếm tiền.

Tiêu Xuân Thu hiếu kỳ hỏi: "Địa Phủ có thể tuỳ tiện tới?"

"Ở đây không phải Địa Phủ."

"Không phải Địa Phủ? Vậy thế nào nhiều quỷ như vậy?"

"Đây là Vong Xuyên, thuộc về biên giới sát Địa Phủ, quỷ tự nhiên nhiều, hạn chế lại không nhiều, chỉ cần có quỷ dẫn đường, không xúc phạm quy định, là có thể vào." Diệp Thanh giải thích, nói xong, nhìn thoáng Huyền Huyễn và Huyễn Diệu Khả, bổ sung nói: "Đương nhiên, người như bọn họ, không cần quỷ dẫn đường cũng có thể vào, người thường không được."

"Vậy La Võng là quỷ dẫn đường?" Tiêu Xuân Thu hỏi.

Diệp Thanh thần sắc đột nhiên trở nên cổ quái, "Nếu các anh nói là nô lệ của Hồng Mang, gã vốn là quỷ, ra vào Vong Xuyên tự nhiên không vấn đề?"

"Nô lệ của Hồng Mang?"

"Loại hoa các anh muốn tìm không phải Hồng Mang?" Diệp Thanh có chút kinh ngạc, thằng bé nhíu mày, "Lẽ nào lầm? Hẳn không phải, loại hoa xấu xí nhưng màu sắc diễm lệ, ở đây chỉ có Hồng Mang."

Huyền Huyễn ánh mắt loé loé, lấy ra bình nhỏ chứa cánh hoa, "Cậu xem đây có phải Hồng Mang không?"

Diệp Thanh lui ra sau vài bước, "Là nó."

Đối hành động của thằng bé, Huyền Diệu Khả xem trong mắt, cô hỏi: "Em thế nào như có chút sợ?"

Diệp Thanh lại lui ra sau, kế nói: "Quỷ đều không thích Hồng Mang, vì loại hoa này khiến quỷ mất đi ý thức, kích phát nghiệt tính tiềm tàng, trăm phương nghìn kế hoàn thành mộng tưởng, thế nhưng khi mộng tưởng hoàn thành, là lúc trở thành nô lệ của Hồng Mang."

Huyền Huyễn vuốt cằm trầm tư, trách không được hai vị quỷ tiểu thư lần trước thấy đã bỏ chạy, thì ra sợ mùi của Hồng Mang trong rượu, như vậy xem ra, Hồng Mang rất bá đạo.

Tiêu Xuân Thu sắc mặt trắng bệch, cẩn thận hỏi: "Vậy nó có ảnh hưởng gì với người?"

Diệp Thanh lắc đầu, "Loại hoa này không có tác dụng với người, chỉ là mùi khó ngửi."

Tiêu Xuân Thu thở dài, mình từng tiếp xúc Hồng Mang, nếu có di chứng vậy thảm.

"Nô lệ của Hồng Mang, đây là sao?"

Diệp Thanh suy nghĩ một chút, "Làm ví dụ, thông thường muốn hoa cỏ mọc tốt, cần định kỳ xốp đất, như có vài người bỏ giun vào bùn tiến hành tơi đất, nô lệ của Hồng Mang cuối cùng phải đảm đương nhiệm vụ như giun, vì Hồng Mang sinh trưởng mà cống hiến. Dưới mỗi gốc Hồng Mang đều có một ấu trùng ruồi nô lệ hủ hoá chỉ còn đầu."

Đám người Tiêu Xuân Hạ nghe ra ác hàn.

"Thế nhưng tôi không thấy La Võng có tí nào giống quỷ?" Huyền Huyễn không giải thích.

"Nô lệ của Hồng Mang tương đối đặc biệt, không giống quỷ thường, thuộc về nửa người nửa quỷ, đơn giản nói, là quỷ sống. Hồng Mang thích tuyển những kẻ vừa chết làm nô lệ, vì loại quỷ này dễ dàng bị mê hoặc."

Huyền Huyễn liếc nhìn Diệp Thanh, "Cậu biết thật nhiều."

Diệp Thanh có chút tự hào, "Những thứ này đều là Tiểu Tuyết nói cho em, nàng biết rất nhiều."

...

Từng đoá hoa to lớn màu sắc tiên diễm, tản ra tanh hôi không chút kiêng nể nở rộ xán lạn.

Bên cạnh cánh đồng mảng lớn đầy hoa là một loạt trúc tiễn sắc bén không gì sánh được.

Mùi khó ngửi khiến đám người Huyền Huyễn không dám tới gần.

Diệp Thanh càng tránh thật xa.

"Mọi người nhìn!" Tiêu Xuân Thu bỗng nhiên thét một tiếng kinh hãi.

Theo phía anh chỉ, giữa bùn đất màu đỏ, chui ra một đầu ấu trùng ruồi lớn hình đầu người.

Ấu trùng ruồi chậm rãi di động, khuôn mặt tuy đầy máu tươi, nhưng y hi có thể nhận ra là La Võng.

Đám người Huyền Huyễn trầm mặc không nói, nhìn ấu trùng ruồi dần biến mất giữa bụi hoa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play