"Anh ta vốn nhỏ mọn như vậy, anh ta nghĩ cún ở chỗ tôi sẽ không thể chiếm tiện nghi, nếu như ở chỗ hai người, anh ta có thể nghiền ép nó." Thu thập xong lều Huyền Huyễn đi tới hừ nói.
Tiêu Xuân Thu liếc nhìn con cún hung tợn trừng mình bên chân Huyền Huyễn, thối mặt nói: "Nghiền ép? Tôi không phải nhà tư bản."
"Anh không phải nhà tư bản, anh là chủ nô lệ."
Tiêu Xuân Thu câm miệng không nói.
Ông chú Hồ đối Thượng Quan Hiên nói: "Tiêu tiểu tử ăn thiệt, sao cháu không đi giúp?"
Thượng Quan Hiên buông tay, "Bất lực, đối thủ quá cường đại."
Ông chú Hồ nhìn thoáng Huyền Huyễn, nhỏ giọng nói: "Vậy cũng phải, nếu như cậu ấy khó chịu, tìm oan quỷ quấn quít cháu càng bi thảm."
Tiểu hồ ly ló đầu ra khỏi lòng Tiêu Xuân Thu nhìn lén sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ, thấy cái đuôi vốn dĩ xinh đẹp như đuôi của nó trở nên trụi lủi, không khỏi thầm hổ thẹn.
Nhất là thấy sóc chuột bộ dáng vô tình càng thêm không ý tứ, không ngừng liếc trộm.
Nhận thấy động tác của tiểu hồ ly, Huyền Huyễn mắt lộ mỉm cười, suy nghĩ một chút, ôm sóc chuột trong lòng Nguyệt Vũ nhét vào lòng Tiêu Xuân Thu.
Tiêu Xuân Thu bất mãn, vừa định kháng nghị, Huyền Huyễn một câu thành công khiến anh đè bất mãn xuống.
"Anh ôm giúp tôi, bớt anh 500 nguyên."
Bớt 500 nguyên?
Tiêu Xuân Thu tiểu tính bùm bùm một hồi, nghĩ thầm: sóc này không nặng, ôm không cảm giác gì, như vậy có thể bớt 500 nguyên, có lời!
Tiêu Xuân Thu cười tươi như hoa nói: "Tôi ôm giúp cậu, 500 nguyên còn lại cậu không cần thu."
Huyền Huyễn nở nụ cười, từng chữ từng câu nói: "Đừng —— có —— nằm —— mơ!"
Tiêu Xuân Thu bĩu môi, không thể giảm hết, giảm nửa cũng được!
Sóc chuột không vui, cái đuôi trọc của mình khó coi như vậy, sao có thể để tiểu hồ ly thấy?
Nó mong chờ nhìn Huyền Huyễn, hy vọng Huyền Huyễn đừng cho mình xấu mặt.
Huyền Huyễn sờ đầu nó, cười dài nói: "Tao biết mày nghĩ gì, bất quá yên tâm, tiểu hồ ly sẽ không ghét bỏ, đúng không, tiểu hồ ly?"
Tiểu hồ ly run lên, chủ động tới cạnh sóc chuột, cọ cọ.