Nguyệt Vũ nhân cơ hội pha trò: "Em không lạc hậu, bất quá là thời gian gần đây chỉ nghĩ Tiêu Xuân Hạ."
Mặt Huyền Diệu Khả nóng lên, ánh mắt xoay động, tặc cười nói: "Nguyệt Vũ, em giúp các anh chế tạo cơ hội, thế nhưng sao em thấy anh và anh em đều giậm chân tại chỗ, không tí tiến bộ."
Nghe vậy, Nguyệt Vũ không khỏi im lặng, thở dài nói: "Không có cách, ai bảo anh thích Tiểu Nguyệt như vậy, anh tôn trọng cậu ấy."
Huyền Diệu Khả bĩu môi, "Tin anh mới là lạ!"
Cô bé vẫn giục Huyền Huyễn đi cứu người, Huyền Huyễn không nói gì vỗ tóc nó, một lát sau, cậu nói: "Không cần lo, anh đã gọi các chú đi cứu người, em biết mẹ hiện tại ở đâu sao?"
Cô bé lắc đầu.
"Vậy anh em?"
"Anh ở cùng mẹ."
"Vậy sao em không làm vậy?"
Cô bé không hé răng.
Huyền Huyễn vuốt đầu nó, ôn nhu hỏi: "Em không phải muốn ở cùng mẹ sao?"
Cô bé rụt cổ, khiếp nhược nói: "Thế nhưng anh ghét em, anh ấy không cho em theo."
Huyền Huyễn thở dài.
Trầm Dương phục hồi tinh thần hỏi: "Cậu vì sao cảm thấy Huệ Mỹ dính tới chuyện bốn đứa bé kia? Còn có, tôi muốn biết cô bé này vì sao quấy Tiểu Liễu, nó, nó tính thương tổn Tiểu Liễu sao?"
Huyền Huyễn nhìn cô bé lạnh run trong lòng, thương tiếc nói: "Tôi nghĩ đứa bé này sở dĩ quấn Tiểu Liễu, bất quá là muốn được an ủi, bảo hộ, cô bé cô đơn quen, thật vất vả gặp được Tiểu Liễu, đại khái huyết thống quan hệ, khiến cô bé kìm lòng không được thân cận thằng bé, các anh bảo vệ Tiểu Liễu làm cô bé ước ao, cô bé chỉ là một đứa trẻ hy vọng có được thân tình, không phải cố ý thương tổn Tiểu Liễu."
"Anh kia là chỉ ai?" Nguyệt Vũ ngắt lời hỏi.
"Tôi đoán hẳn là đứa anh song bào thai của cô bé, phỏng chừng là một thằng nhóc bá đạo hung ác, hơn nữa thường khi dễ cô bé."
Trầm Liễu bị sóc chuột cướp đi tâm thần lúc này nhớ tới cô bé, vội vàng nhét sóc chuột vào lòng cô bé, "Em ơi, đừng khóc, em xem, sóc con thật khả ái!"
Cô bé bị sóc chuột hấp dẫn lực chú ý, vui vẻ vươn tay sờ.
Sóc chuột cảm giác được một bàn tay nhỏ băng lãnh mạc danh kỳ diệu, nó sợ, hướng Huyền Huyễn khẽ gọi hai tiếng.
Huyền Huyễn vỗ nhẹ đầu nó, "Sợ gì, lại không ăn mày."
Sóc chuột không thể làm gì khác hơn uỷ khuất để quỷ mình sợ nhất sờ.
"Vì sao Huệ Mỹ muốn đả thương bốn đứa bé kia?"
"Không biết. Hiện tại Hứa Huệ Mỹ không thấy, có lẽ tìm được cô ta mới có thể biết nguyên nhân."
Trong phòng trầm tịch, tiếng chuông đột nhiên vang khiến mọi người kinh ngạc.
Trầm Dương lấy điện thoại, "Uy."
Sắc mặt anh hơi đổi, không tự giác liếc Huyễn Huyễn, "Cô chờ chút, Nhược Hải, trông Tiểu Liễu, tôi ra ngoài nói chuyện điện thoại."