Tỉ mỉ hỏi lại trải qua, Tống Tiếu Ngự thở dài: "Việc này hình như càng ngày càng vướng tay."
"Phạm nhân tựa hồ chọn bốn anh em Trương Tiểu Bình, có nên phái người bảo hộ tụi nó?"
Thượng Quan Hiên trầm ngâm, "Cũng được, đúng rồi, sao không thấy vợ chồng Trương Nhạc và Quách Lỵ?"
Liêu Văn Quyên đứng cạnh nói: "Bọn họ đang gọi điện, nhờ người tạm thời chiếu cố chị em Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ, sau đó đi bệnh viện xem Trương Tiểu An."
Thượng Quan Hiên gật đầu, "Đôi mắt của Trương Tiểu An thế nào?"
Đường Vân nói: "Đã liên hệ bệnh viện, mù."
"Nguyên nhân?"
"Đôi mắt bị vi khuẩn không biết nhiễm trùng."
Tiêu Xuân Thu kinh ngạc, "Vi khuẩn? Vi khuẩn gì bá đạo vậy?"
"Bệnh viện không có tư liệu vi khuẩn này."
Trương Tiểu Hoan và Trương Tiểu Hỉ lui trên ghế, thấp thỏm lo âu.
Liêu Văn Quyên tính dẫn hai cô bé về nhà chiếu cố, thế nhưng hai chị em không chịu đi, chỉ không ngừng khóc gọi mẹ.
Liêu Văn Quyên không cách nào, không thể làm gì khác hơn gọi điện báo cho Quách Lỵ, Trương Nhạc và Quách Lỵ đang ở bệnh viện chiếu cố hai đứa con trai, không thể phân thân, vì vậy đành làm phiền Liêu Văn Quyên đưa chị em Trương Tiểu Hoan tới bệnh viện.
Xảy ra việc này, nhà trẻ phải gọi cha mẹ bé, để bọn họ tới đón bọn nhỏ về, song song thông báo nghỉ một tuần.
Tiêu Xuân Thu nhìn Trầm Liễu không biết bao thuở ghé vào lòng mình ngủ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta chờ cha Trầm Liễu tới rồi đi."
Đám người Thượng Quan Hiên không dị nghị.
Trầm Liễu tuy không nặng, thế nhưng ôm lâu, Tiêu Xuân Thu cũng thấy mỏi, vì vậy tìm một cái ghế ngồi.
Tiêu Xuân Thu vừa ngồi xuống, Văn Tiểu Quân lập tức nhảy khỏi ôm ấp Tiểu Thường, cọ qua ghé vào đùi Tiêu Xuân Thu nhìn Trầm Liễu ngủ.
Tiêu Xuân Thu cười hỏi: "Em rất thích em ấy?"
Văn Tiểu Quân kiên định gật đầu.
"Vì sao thích?"
Văn Tiểu Quân gãi đầu, "Không biết, cậu nói thích là thích, không có vì sao."
Tống Tiếu Ngự vẫn hiếu kỳ cậu trong miệng Văn Tiểu Quân rốt cuộc là người thế nào, vì vậy hỏi: "Lát nữa là cậu em tới đón?"
"Ừ, em hiện ở chung với cậu, Tiểu Liễu sát vách."
Tiểu Thường nâng má, cười hì hì hỏi: "Tiểu quỷ đầu, em có phải tham luyến mỹ sắc người ta?"
Văn Tiểu Quân kinh ngạc, "Cha Tiểu Liễu cũng nói cậu em thế, sao anh nói như chú ấy?"
Mọi người không khỏi nở nụ cười, vì Trầm Liễu ngủ, không dám cười to, không thể làm gì khác hơn cười thầm.
Văn Tiểu Quân nghiêm trang nói: "Thế nhưng cậu nói, chỉ sắc với một người, không gọi là sắc, gọi tình hữu độc chung."
Mọi người ngẩn ra, kỳ thực ngẫm lại, lời vị cậu này rất đúng.
Tiêu Xuân Thu vừa nói chuyện với mọi người, vừa thỉnh thoảng lưu ý Trầm Liễu, thấy thằng bé hô hấp có chút gấp, sắc mặt tựa hồ đỏ ửng dị thường, không khỏi lo lắng, vươn tay sờ trán Trầm Liễu, hơi phỏng tay.
"Thượng Quan Hiên, thằng bé hình như phát sốt."
Thượng Quan Hiên vươn tay sờ trán Trầm Liễu, nhiệt độ xác thực khá cao, "Dù sao không việc gì, chúng ta dẫn thằng bé đi bệnh viện."
"Em cũng muốn đi." Văn Tiểu Quân lập tức nói.
Tiểu Thường rất thích Văn Tiểu Quân, nghĩ ở với thằng bé tí nữa cũng tốt, vì vậy hỏi nhà trẻ số điện thoại cha Trầm Liễu và cậu Văn Tiểu Quân, báo cho hai vị phụ huynh, nghĩ có thể thuận tiện đi bệnh viện hỏi thăm tình huống Trương Nhạc và Quách Ly, mọi người đều đi chung.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT