Ngủ thắng đến mặt trời lên cao, Tiêu Xuân Thu mới mở mắt, anh giật người, cảm giác khoan khoái sạch sẽ, hẳn là Thượng Quan Hiên tắm giúp, nghĩ tới Thượng Quan Hiên giúp mình tắm, không khỏi thẹn thùng, thế nhưng ngẫm lại, bọn họ cả chuyện càng thân mật đều làm, tắm không tính gì.

Vừa nghĩ vậy, Tiêu Xuân Thu cũng tự nhiên, ghé vào giường một hồi, nghĩ cẩn thận, nghĩ Thượng Quan Hiên làm tình nhân thật không sai, nghĩ người như vậy sau này là của mình, không khỏi lâng lâng.

Không nguyên do, bỗng nhiên nhớ lại lần đầu thấy Thượng Quan Hiên.

Lần đó ông chú Hồ vì nghênh tiếp phần tử tinh anh này, yêu cầu bọn họ phải quần áo chỉnh tề đúng giờ tham dự nghi thức. Lúc ấy mình rất không tự nhiên, không tình nguyện ngồi ở vị trí thứ nhất oán giận với Đường Vân, khi sắp chờ không được định ly khai, đã thấy phần tử tinh anh trong truyền thuyết kia.

Lúc ấy ấn tượng đầu tiên Thượng Quan Hiên cho mình là kẻ này rất lãnh khốc, có cảm giác kim loại băng lãnh, cả người như người máy, mặt không biểu tình, nửa đêm ra ngoài đáng tin doạ khóc bé nhỏ.

Ghét nhất là, cậu ta cư nhiên không chớp mắt chằm chằm mình, cứ như mặt mình nở hoa.

Thời gian đầu, Tiêu Xuân Thu rất khinh thường Thượng Quan Hiên, đặc biệt khi ông chú Hồ tuyên bố Thượng Quan Hiên là thủ trưởng càng chán ghét, thế nhưng không biết vì sao, chán ghét này chỉ duy trì một ngày, ngày thứ hai thấy Thượng Quan Hiên, chán ghét kỳ dị biến mất, thủ nhi đại chi là cảm giác quen thuộc xa lạ.

Tiêu Xuân Thu thích cãi nhau với Thượng Quan Hiên, thích nhìn Thượng Quan Hiên phụng phịu mệnh lệnh mình, người khác đều sợ Thượng Quan Hiên, duy độc Tiêu Xuân Thu không sợ, sâu tận đáy lòng, Tiêu Xuân Thu có tình cảm không hiểu, tựa hồ chắc chắn Thượng Quan Hiên không dám thế nào mình, cho nên Tiêu Xuân Thu càng trở nên không sợ hãi, bình thường khiêu chiến cực hạn nhẫn nại của Thượng Quan Hiên, thế nhưng kỳ quái là, vô luận anh làm gì, Thượng Quan Hiên chưa từng chân chính tức giận.

Nghĩ tới đây, Tiêu Xuân Thu bỗng ngọt ngào, thì ra Thượng Quan Hiên vẫn sủng mình, mình hiện tại mới phát hiện, lẽ nào Thượng Quan Hiên đối anh nhất kiến chung tình?

Nghĩ tới khả năng này, Tiêu Xuân Thu nội tâm hưng phấn, đứng dậy tìm điện thoại, người đầu tiên gọi cho là Thượng Quan Hiên.

Thời gian chờ điện thoại, Tiêu Xuân Thu khẩn trương không thôi.

Điện thoại bắt được, chưa kịp nói gì, đã nghe thanh âm ôn nhu của Thượng Quan Hiên: "Dậy rồi sao?"

Trong lòng ấm áp, câu hỏi vọt tới mép nuốt lại, Tiêu Xuân Thu nằm ngửa trên giường, "Chưa, vẫn nằm trên giường."

"Còn mệt không? Ăn sáng rồi ngủ tiếp, bữa sáng tôi giữ ấm trong nồi cơm điện, cậu trực tiếp ăn là được."

Tiêu Xuân Thu lật mình, sững sờ dán điện thoại bên má, phảng phất như Thượng Quan Hiên thì thầm bên tai.

"Sao không nói lời nào?"

"Đột nhiên nghĩ cậu rất ôn nhu, có chút không thích ứng."

Thượng Quan Hiên cười khẽ.

"Vụ án Trương Tiểu Bình thế nào?"

"Coi như có tiến triển."

"Cậu về ăn sao? Bất quá trù nghệ của cậu kém Huyền Huyễn, chúng ta buổi tối đi nhà cậu ấy cọ cơm."

"Cẩn thận Huyền Huyễn thu hoả thực phí của cậu."

"Không sợ, cậu trả tiền là ok."

Thượng Quan Hiên lại cười khẽ.

Một câu rồi một câu nói chuyện với Thượng Quan Hiên, cảm giác này rất ấm áp, khiến Tiêu Xuân Thu có chút mê luyến.

"Thượng Quan Hiên, hiện tại bên cạnh cậu có ai không?"

"Không có, Tống Tiếu Ngự vừa về, vì sao hỏi vậy?"

"Sợ có người bị cậu câu dẫn." Tiêu Xuân Thu nói thầm.

Thượng Quan Hiên rõ ràng ngẩn ra, "Nghĩ bậy cái gì, cậu."

Mới không nghĩ bậy, loại người bình thường lãnh đạm như Thượng Quan Hiên một ngày ôn nhu sẽ mê chết người, cậu ta hiện tại là tình nhân của mình, muốn câu dẫn chỉ có thể câu dẫn mình.

"Thượng Quan Hiên, vì sao sau khi quan hệ thân mật, người sẽ trở nên keo kiệt?" Tiêu Xuân Thu thở dài.

Trong thời gian ngắn Thượng Quan Hiên không hiểu lời không đầu không đuôi này, một lát, mới hơi rõ ý Tiêu Xuân Thu, "Đây là nhân chi thường tình, những vật thuộc về mình luôn đặc biệt bảo vệ, luyến tiếc kẻ khác chạm vào, càng không muốn gợi lên mơ ước."

"Thượng Quan Hiên, cậu có độc chiếm không?"

"Cậu là hỏi tôi có suy nghĩ độc chiếm cậu không?"

"Tôi hỏi vậy có chút đàn bà không?"

Không thấy Thượng Quan Hiên, thảo luận mấy vấn đề này tựa hồ rất bình thường, không chút xấu hổ.

"Tuyệt không, tôi thích cậu, tự nhiên hy vọng cậu thầm nghĩ mình tôi, chỉ nghĩ mình tôi."

Tiêu Xuân Thu đỏ mặt, nột nột nói: "Hiện tại mới biết cậu hoa ngôn xảo ngữ như vậy."

"Cậu không thích nghe?"

"Không phải."

Trầm mặc một lát, Tiêu Xuân Thu nhẹ giọng nói: "Tôi cũng vậy."

Tôi cũng hy vọng cậu thầm nghĩ mình tôi, chỉ nghĩ mình tôi.

...

Con nít, thiên tính thích chơi.

Thiết kế đặc biệt của nhà trẻ, khiến bọn nhỏ đặc biệt thích chơi trốn tìm, chui vào mỗi bụi hoa bụi cỏ, muốn tìm được hết là một việc rất khó, bất quá, đây đối Trầm Liễu tựa hồ là dễ dàng.

Mỗi lần chơi trốn tìm, nếu để Trầm Liễu làm quỷ, Trầm Liễu luôn có thể bắt được mọi người, này khiến bọn nhỏ cực kỳ bội phục, nhưng cứ vậy, bọn nhỏ lại không muốn Trầm Liễu làm quỷ, mỗi lần đều bị bắt được rất không ý nghĩa.

Cho nên mỗi lần kéo đá bao quyết định ai làm quỷ, Trầm Liễu luôn bị bài trừ.

Trầm Liễu không quan tâm, Trầm Liễu tìm người lợi hại, trốn người cũng lợi hại.

"Bản lĩnh siêu năng" này của Trầm Liễu khiến Văn Tiểu Quân sùng bái không thôi, mỗi lần chơi trốn tìm luôn chạy theo Trầm Liễu trốn, như tấm thuốc dán, bỏ cũng không xong.

Trương Tiểu An thua, là quỷ trong trò chơi lần này.

Trương Tiểu Hoan cột chắc vải cho anh, cùng các bé khác vừa hát vừa tìm chỗ trốn.

"Quỷ ơi, quỷ ơi, tao ngay bên cạnh, ngay bên tay mày..."

"Một, hai, ba..."

Bọn nhỏ hát, Trương Tiểu An đếm, đồng âm thanh thuý bồng bột tưng bừng, Liêu Văn Quyên không khỏi cười, vì nghĩ khát nước, cô xoay người vào trong uống nước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play