"Thế nhưng em không phải nói đó không phải máu?"

"Lấy giả làm thật không được sao?"

Tiêu Xuân Hạ rút khoé miệng.

Lấy giả làm thật, như vậy cũng được?

Phường nhưỡng La thị không có người, chỉ có từng vại rượu.

Tiêu Xuân Hạ nói: "Anh tra qua, phường nhưỡng lớn như vậy, La Võng chỉ thuê mười người, hơn nữa chỉ cần công tác sáu giờ buổi tối, tiền lương rất cao."

"Trách không được ban ngày không có lấy một bóng người." Huyền Diệu Khả nói.

"Anh tìm công nhân được thuê hỏi, bọn họ nói phần công tác rất nhẹ nhàng, phụ trách đặt một ít rượu về, sau đó mang vào hầm rượu, nửa tháng sau đem ra bán. Nhưng mà, kỳ quái là, nghe công nhân được thuê nói, rượu mua về là rượu rất tầm thường, thế nhưng đem ra đã biến thành rượu ngon hương thuần lâu năm, không biết La Võng dùng cách gì làm được."

Huyền Huyễn suy nghĩ một chút, hỏi: "Anh có xem qua hầm rượu?"

"Anh không tìm được."

Huyền Huyễn trầm ngâm, con ruồi bay tới đây không bay tiếp, xem ra vật đó nhất định ở đây, thế nhưng phường nhưỡng không lớn, liếc mắt nhìn lại, đều là vại rượu, không có thứ cậu muốn tìm.

Tiêu Xuân Hạ ngồi xuống, gõ mấy cái trên đất.

Huyền Diệu Khả hỏi: "Anh làm gì?"

"Bình thường hầm rượu đều ở dưới đất, em cũng nói, dưới đất tuyệt đối là chỗ trốn tốt."

Huyền Diệu Khả im lặng, lời này hình như là Tiêu Xuân Hạ nói, thế nào thành cô nói?

"Anh đứng lên!"

"Làm chi?" Tiêu Xuân Hạ không giải thích.

Huyền Diệu Khả kéo Tiêu Xuân Hạ, "Quá chậm!"

Tiêu Xuân Hạ còn hồ nghi, Huyền Diệu Khả từ túi xách lấy ra một cây bút kẻ lông mày, kéo dài.

Tiêu Xuân Hạ vừa định tán thán bút kẻ lông mày cũng có thể gấp, lại thấy kéo dài xong cư nhiên là một chi thủ trượng tinh xảo.

Huyền Diệu Khả ngồi xuống, dùng thủ trượng vẽ một Ngũ Mang Tinh trận trên đất.

Ánh bạc lóng lánh, Huyền Diệu Khả điểm giữa mắt trận, hơn năm mươi mét vại rượu bỗng vỡ tan, rượu chảy đầy đất.

Huyền Diệu Khả thu hồi thủ trượng, đứng lên, "Cửa vào ở đó."

Tiêu Xuân Hạ hai mắt toả sáng, Huyền Huyễn hầu như có thể thấy mắt anh có sao.

"Sư phụ, sư phụ, em thật là lợi hại! Anh rất sùng bái em!"

Huyền Diệu Khả lần đầu nghĩ thì ra hoa si không riêng là quyền lợi của đàn bà, vẫn là quyền lợi của đàn ông.

Phật Tổ nói chúng sinh bình đẳng, quả nhiên không sai!

Huyền Diệu Khả không để ý ánh mắt đầy sao của Tiêu Xuân Hạ, nhấc chân bước vào.

Tiêu Xuân Hạ theo sát, như con chim sẻ, chi chi tra tra.

"Em vừa vẽ là Ngũ Mang Tinh, anh nghe nói khi vẽ ma pháp trận phải nguyên thần hợp nhất, bằng không sẽ thất bại, thế nhưng anh thấy em vẽ rất dễ dàng, như ăn cơm bữa, xem ra, sư phụ bản lĩnh lão nhân gia ngài rất cao, anh thực sự lấy có ngài làm sư phụ là vinh..."

Đối người sùng bái, đánh không được, mắng không xong, Huyền Diệu Khả cảm thấy rất bất đắc dĩ.

Cửa vào hầm rượu thiết trí bình thường, xốc lên tấm thép, đã thấy cầu thang kéo xuống.

"Thật không kỹ thuật!" Tiêu Xuân Hạ khinh bỉ.

"Vậy sáng nay anh vì sao không phát hiện?" Huyền Diệu Khả châm chọc hỏi.

"Trí giả thiên lự, tất hữu nhất thất."

Huyền Diệu Khả không nói lời nào, cô phát hiện, vô luận nói gì, tên này luôn tìm được lý do cãi lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play