Buổi chiều, khi dùng xong bữa cơm đoàn viên, Thước Nhạc đưa bọn nhỏ đến hậu viện ngủ, buổi tối sẽ cùng nhau đón năm mới. Các mẹ với thím Ngô ở phòng bếp gói sủi cảo, thấy anh cả với Phí Dương đến Đông viện bồi dưỡng tình cảm, nhìn hai người Khúc Phàm cười, cũng đi về phía hậu viện.

Trở lại phòng mình, thấy bức ảnh gia đình, Thước Nhạc lộ ra nụ cười vui vẻ. Thời gian qua thật nhanh, nhoáng cái, hai người đã cùng nhau trải qua mười cái tết.

“Chờ đến năm mới lại mời thợ đến chụp ảnh gia đình cho chúng ta, đúng lúc chụp luôn ảnh trăm ngày cho Miu Miu.”

“Ừm, chúng ta chụp nhiều ảnh như vậy, bảo họ đóng thành quyển, còn có vài tấm ảnh lúc trước, làm ra mấy bộ. Đặt chỗ bọn nhỏ với ba mẹ mỗi nơi một bộ, trong không gian của em có cả một phòng đặt ảnh, chụp lại làm kỉ niệm sau này.  Anh xem đi thời gian trôi nhanh quá, Quả Quả thoáng cái đã mười lăm mười sáu, lần đầu gặp nó vẫn là một đứa bé, giờ đã cao đến vai em rồi.”

“Làm thêm mấy bộ nữa, em đừng cảm khái nữa, trẻ con lớn mau là phải rồi.” Khúc Phàm đặt bàn trên kháng sang một bên, đỡ Thước Nhạc nằm xuống, “Qua tết nguyên tiêu, chúng ta mang Quả Quả đi thăm anh chị Triệu, đã lâu không đi, tiếc rằng hai người họ không được chứng kiến Quả Quả lớn khôn.”

“Được.” Thước Nhạc nhắm mắt lại, cậu chưa từng gặp mặt mẹ Quả Quả, còn cha Quả Quả thì cậu đã quên mất. Tuy nhiên, nghe Khúc Phàm nói dáng vẻ Quả Quả kết hợp ưu điểm của cả cha và mẹ. Thằng bé giờ đã thành tài, con đường sau này phải do nó tự bước tới. Quả Quả được như bây giờ, họ cũng không thẹn với cha mẹ nó.

Qua trừ tịch rồi tới mùng một, sau khi dùng xong bữa sáng, Thước Nhạc cùng Khúc Phàm mang Kỳ Kỳ tới nhà thầy giáo chúc tết, để Kỳ Kỳ ở lại đó, hai người lại đến mấy nhà trưởng bối khác chúc tết. Thân thích hai bên không ở gần, nên cũng không đi được, buổi tối dùng cơm tại Thôi gia, dẫn Kỳ Kỳ về nhà, thấy Phí Dương đang cùng Khúc ba Thước ba và chú Lâm chơi mạt chược. Anh cả Khúc Bình ngồi phía sau mách nước, vẻ mặt Khúc ba khá tốt, tuy rằng thường thường trừng mắt nhìn con trai, nhưng rất tốt với Phí Dương.

Tối hôm qua Thước Nhạc cũng đã trò chuyện với Khúc Phàm, họ sẽ không can thiệp vào chuyện của hai người kia. Tình huống của Khúc Bình khác với hai người, một là có tiền lệ của hai người, năng lực thừa nhận của ba mẹ cũng cao hơn, hai là anh cả Khúc gia cũng đã có Gia Gia nên không lo việc không có người nối hương hỏa. Cuộc hôn nhân đầu của anh cả Khúc gia lại có kết quả kia, nên Khúc ba và Khúc mẹ chắc cũng không quá gò bó. Điều đáng tiếc duy nhất của họ chính là đối tượng mà bạn già giới thiệu, thậm chí đối tượng kia còn rất tốt nữa chứ.

Cho nên chuyện của hai người họ, người khác không nên nói gì, dựa theo mức độ bám dai của Khúc Bình thì Phí Dương cũng chẳng kiên trì được bao lâu. Chướng ngại lớn nhất đối với họ có thể chính là người nhà của Phí Dương. Hơn nữa, Phí Dương còn là nghệ sĩ nổi tiếng, nếu bị truyền thông biết thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Nghĩ như vậy hai người họ cũng thấy buồn phiền, tuy nhiên, đây coi như thử thách với anh cả đi.

Chưa qua mùng năm, Khúc Phàm đã bị Cục Đặc vụ gọi đi, mở cuộc họp kéo dài cả ngày, cho đến hơn tám giờ tối mới về, mọi người đã ăn cơm xong. Lúc Khúc Phàm ăn cơm, Thước Nhạc xem qua tư liệu hắn mang về, những tư liệu này được giữ bí mật ở bậc cao, tuy nhiên, Khúc Phàm sẽ không giữ bí mật gì với cậu cả.

Văn kiện này nói về hai chuyện: thứ nhất là về chiến tranh ngầm tại Châu Âu, việc này khiến Thước Nhạc bất ngờ, không ngờ việc này lại nháo thành chuyện lớn như vậy. Lúc trước vì sự an toàn của bọn nhỏ, Khúc Phàm giết một người sói, hai người che dấu rất tốt, cũng không bị lộ. Mặt khác khi trở về, Thước Nhạc lại đưa thêm một huyết tộc vào không gian. Bởi vì bận làm lễ mừng năm mới nên không để ý đến hắn ta, Thước Nhạc gần như đã quên, dù sao, hắn ta cũng là huyết tộc nên chẳng chết dễ thế được.

Khi Khúc Phàm trở về thì lập tức báo cáo chuyện hai tộc hắc ám ở Châu Phi, tuy nhiên không đề cập đến họ, không ngờ việc này lại nghiêm trọng như vậy. Một người sói và một huyết tộc biến mất cũng không phải là ngòi nổ chính, chỉ có thể là một trong số nhiều nguyên nhân mà thôi. Dù sao trong nhiều năm qua, hai tộc vẫn luôn giao tranh, hai bên cũng chết rất nhiều. Thực tế, ngòi nổ chính của việc này chính là cái sừng thần thú kia.

Khúc Phàm và Thước Nhạc đều biết ở phía sau có người dở trò, hơn nữa đã giăng lưới từ nhiều năm trước. Năm đó, người phía sau màn kia lấy ra sừng thần thú, hai người bị giết kia vốn là người bình thường nhưng giao dịch trong tối vậy lại bị Kỳ Kỳ tò mò phá hỏng. Nếu lúc trước không phải Kỳ Kỳ lấy đi sừng thần thú thật thì sừng thần thú này cũng đã khiến cho hai tộc xảy ra tranh chấp. Dù sao cũng từng nghiên cứu về sừng thần thú, bọn họ biết thứ này rất có lợi cho việc tu hành.

Sau khi kế hoạch bị phá, người phía sau chỉ sợ sẽ nghi hoặc một thời gian, không biết lúc đó xảy ra chuyện gì. Vừa lúc thời gian trước mâu thuẫn của huyết tộc và người sói trở nên gay gắt, chuyện này lại được moi ra, sừng thần thú sau này e rằng là giả. Hiện tại, chuyện đã xảy ra được một tháng, chiến tranh của hai tộc hắc ám đã lan rộng ra toàn Châu Âu. Mặc dù có Cục Đặc vụ che dấu, tuy nhiên những trang web lớn của Châu Âu vẫn lộ ra nhiều tin tức về khủng bố và tấn công. Những nhân viên công tác bên ngoài của Cục Đặc vụ cũng điều tra ra rằng, sau trận chiến thì huyết tộc và người sói tổn thất một phần ba số lượng, nhờ vậy mà họ cũng lần đầu tiên biết đến số lượng thật sự của huyết tộc và người sói tại Châu Âu, thế mà nhiều gấp ba lần số liệu trước đó. Số lượng này hoàn toàn có thể khiến cho một quốc gia phải cảnh giác.

Một việc khác được ghi nhận trong văn kiện là cuộc chọn lựa nhân tài của Cục Đặc vụ; vài ngày trước, thấy tư liệu từ Châu Âu, Cục Đặc vụ đứng ngồi không yên. Lực lượng trong quốc có chút yếu, với tình trạng hiện giờ thì lực lượng đó coi như tốt, nhưng nếu xuất hiện tình huống như ở Châu Âu thì lại hơi thiếu. Hiện tại, ngành đặc vụ tại Pháp và Anh bị đảo loạn, khiến những quốc gia hữu quan khác phải cảnh giác.

Khúc Phàm là tổ trưởng của tổ tuyển chọn lần này, hắncũng bất ngờ về chuyện này. Lúc trước chỉ biết hắn là một trong số đó, không ngờ lại trở thành tổ trưởng. Tuy rằng nghi hoặc nhưng lại không thể hiện ra ngoài, chờ sau khi kết thúc hội nghị, tán gẫu với cục trưởng Cục Đặc vụ mới biết, chuyện lần này có không ít người động tay động chân, muốn an bài người vào, Khúc Phàm lại không có quan hệ với bên nào, cho dù có quan hệ họ hàng thông gia với Tề gia nhưng Tề gia cũng chưa đạt tới mức độ tạo sóng tạo gió gì và thực lực hắn cũng mạnh nên cũng thích hợp hơn những người khác.

“Thật quá phiền, anh chuẩn bị làm gì?” Thước Nhạc đặt tư liệu xuống, hỏi Khúc Phàm đang và cơm.

“Kế hoạch thì có nhưng còn cần em giúp. Em hiểu rõ về loại thuốc kia, em giúp anh tăng tỉ lệ tiến hóa lên chút. Tỉ lệ một phần trăm kia quá thấp.”

“Được, em nghiên cứu chút để tranh thủ khi bắt đầu chọn lựa thì loại bỏ nhiều chút.”

“Việc này cũng dễ làm thôi, muốn vào Cục Đặc vụ cũng được nhưng không thể quá nhiều, đủ chỉ tiêu là được rồi. Vốn anh còn lo giám khảo có vấn đề nhưng giờ anh làm tổ trưởng, càng dễ làm nhiều chuyện. Danh sách trên tay anh, không muốn cho ai vào đều có cách hết. Thời gian tuyển chọn còn hơn một tháng, hoàn toàn đủ.”

Thước Nhạc nghĩ nghĩ rồi bỏ qua, nếu không phải liên quan tới Khúc Phàm, cậu cũng chẳng buồn nghĩ, “Phải rồi, phải đảm bảo cho Quả Quả tu luyện, ít nhất phải luyện xong trước khi nó quay về trường.”

Khúc Phàm xoa xoa tay, hơi do dự nói, “Anh nghĩ để Quả Quả tạm nghỉ học một năm. Tình huống bên Châu Âu kia rất nghiêm trọng, cho dù người thường cũng bị ảnh hưởng, giờ đã có hơn trăm người chịu thương vong.”

“Nghiêm trọng vậy sao? Sao không thấy đưa tin?”

“Loại chuyện này sao có thể truyền ra ngoài, mấy quốc gia liên thủ ém tin, tuy rằng họ đều muốn lập tức giải quyết nhưng tình huống không lạc quan. Hai phía đều muốn ngừng mà không được, hơn nữa, lực lượng phía sau cũng không để họ ngừng.”

“Rốt cuộc là ai chứ?”

Khúc Phàm ngồi trên ghế lắc đầu, “Không rõ. Vốn còn hoài nghi do giáo hội làm, nhưng thông qua quan sát thì không phải. Thời gian trước có một hồng y giáo chủ xảy ra chuyện, giáo hội còn đang ốc không mang nổi mình ốc, có tâm mà không có sức.”

Thước Nhạc lại kiểm tra qua tự liệu về người sói và Vampire, cũng không đoán ra ai thiết lập mưu kế này. Quá ít tư liệu.

“Phụt—-”

“Miu Miu, sao con tự dưng tập kích—” Lòng Thước Nhạc chợt nặng, Miu Miu từ khi thuần thục năng lực thuấn di, mỗi ngày khi tỉnh ngủ sẽ thuấn di vào lòng cậu, đến mức cậu sợ muốn phát điên vì sợ đứa nhỏ sẽ bị rơi xuống đất.

Miu Miu sắp được trăm ngày, vừa tỉnh ngủ nên còn mơ màng, nhào vào lòng Thước Nhạc dụi dụi, mắt nửa nhắm nửa mở, ngáp một cái, giống như còn buồn ngủ.

Khúc Phàm đi đến cạnh hai cha con, “Miu Miu hôm nay sao lại ngủ giờ này, tối thì làm sao ngủ nữa?.”

“Ban ngày được mấy anh dắt đi chơi, ăn cơm xong mới ngủ.” Thước Nhạc nói xong, lấy chăn từ không gian ra, bọc Miu Miu lại.

“Ra phía sau thôi.”

“Cứ nói thật với Quả Quả đi, nó hiểu được mà.” Aiz, phiền quá đi.

Khúc Phàm bận lu bù, Thước Nhạc thì xem qua tư liệu truyền thừa trong đầu. Mấy năm trở lại đây, trải qua cố gắng, cậu cơ bản đã sắp xếp được tri thức trong đầu, tuy rằng rất nhiều công pháp không thể tu luyện, thậm chí có những công pháp còn chẳng thể đọc được, cơ bản xem xong sử ký và tạp học một lần, mấy thứ này không giống chuyên ngành của cậu, với tốc độ hiện tại của cậu thì cần cả trăm năm để hiểu hết. Cậu cũng không vội, khi cần thì học. Mấy ngày nay cậu chủ yếu tập trung vào vấn đề tu luyện của dị năng giả, hy vọng có thể tìm được phương pháp đúng đắn, thí nghiệm xem khả năng có được dị năng của con người, nếu tìm được cách thì có thể tăng tỉ lệ lên.

Tư liệu rất nhiều, mất mấy ngày mà cũng chưa tìm được gì, lại hiểu được nhiều phương pháp tu luyện dị năng, rất nhiều điểm đáng giá tham khảo khiến Thước Nhạc nhất thời bị cuốn hút.

“Nhạc Nhạc, điện thoại này; là Khúc Phàm gọi. Di động của con sao lại tắt máy?” Thước mẹ cầm di động đi từ tiền viện đến, thấy con mình đang ngồi trên kháng ở đông phòng, cầm miếng ngọc ngẩn ngơ.

Lắc lắc cái đầu hơi choáng, “À, di động hết pin nên đang sặt mà mẹ.” Nhận lấy điện thoại từ mẹ, cậu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Em đến căn cứ đi, bên vườn cây đã xảy ra chuyện.” Tiếng Khúc Phàm truyền đến.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Anh cũng không rõ. Vừa rồi bên đó gọi điện thoại cho em không được mới gọi cho anh. Xem ra rất khẩn cấp, khi em đến thì cứ lái xe chậm thôi, không cần vội. Anh đến xem trước. Em cầm theo điện thoại của mẹ đi.”

“Không cần, vẫn gọi đến máy em đi, nạp gần xong rồi. Em qua luôn đây.”

Thước Nhạc tắt máy, đưa cho mẹ, bóp bóp trán, “Mẹ, con đến cơ quan xem. Mẹ trông Miu Miu giúp con với, nó sắp tỉnh, nếu không thấy ai lại chạy đến chỗ con. Chờ nó tỉnh thì đút chút bột cho nó.”

“Mẹ biết rồi, mẹ còn biết rõ hơn con ấy chứ. Con rửa mặt đi, mẹ thấy con chẳng khỏe khoắn gì, đầu lại đau à?.” Thước mẹ quan tâm hỏi.

“Không sao ạ, hết ngay thôi.” Thu lại ngọc giản trên tay, lần này cậu khắc hơi nhiều, não hoạt động nhanh nên hơi ong ong.

Thước Nhạc thay quần áo và uống chút linh tuyền, cảm thấy đỡ hơn chút, cũng không biết vườn cây xảy ra chuyện gì, cứ tới chỗ Khúc Phàm đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play